\”Có gì để cha nói bên kia qua nói chuyện, con không có chịu thiệt đâu.\” ông cai tổng nhìn tới con gái mình rồi nói. Thật ra ông không hề muốn con mình sẽ giận mình như bây giờ, ông thương con gái ông nhất trong nhà ai cũng biết. Tới mười một ông anh ai ăn chơi đàn đúm kiểu gì, hư hỏng ra sao thì cũng cưng út Khuê, đi đâu cũng đem quà về cho út Khuê hết. Bởi vậy tự dưng đùng lên giận nhau thì sao ông cai tổng chấp nhận.
\”Con không quan tâm ổng cưới ai, từ trước tới giờ con cũng không muốn lấy ổng làm chồng.\” Khuê gõ gõ tay lên mặt bàn bình ổn nói ra suy nghĩ của cô. Thật ra cô không hề muốn làm dâu hay sẽ lấy chồng bao giờ cả. Bản thân cô còn muốn theo thầy qua Pháp học tiếp vì thành tích học của Khuê rất tốt, cô không muốn chôn vùi tuổi xuân của mình trong bốn bức tường mở mắt ra là chồng con. Còn một điều quan trọng nữa là Khuê không thương người cô gọi là chồng, mà người cô thương chính là em lành, một cô bé với đôi mắt thuần khiết.
\”Có gì thì từ từ nói, hai đứa cũng cưới mấy tháng rồi. Tình cảm từ từ bù đắp sau chứ con.\” bà Liên nhẹ giọng khuyên răn con mình. Cưới cũng đã cưới rồi, chuyện gì vợ chồng nên làm thì cũng đã làm rồi. Bây giờ mà tự nhiên thôi nhau thì bên mhà gái chịu thiệt chứ không ai khác. Đâu ai chấp nhận cưới một đứa con gái đã qua một lần đò về làm vợ bao giờ.
\”Hết tình rồi má, nghĩa thì chưa bao giờ có.\” Khuê hơi cười cười. Cô đưa mắt nhìn vào hướng cửa phòng một cách yêu thương, nơi mà vừa có bóng của Lành thoáng qua. Có lẽ em ấy đang dọn dẹp lại phòng nên mới đi tới đi lui như vậy.
Thật sự thì Khuê chưa từng đối với Hải có loại tình cảm nào vượt quá tầm kiểm soát, hồi trước lúc cô đơn lạc lõng giữa căn nhà ấy thì cô cũng có chút gọi là rung động. Nhưng mà về sau cô thấy Hải chẳng được gì ngoài cái hay tỏ vẻ và bám đuôi bà nội của cậu ta cả. Vừa nhu nhược, ngu ngốc, lại còn thích giở ra giọng gia trưởng.
Sau khi tiễn cha và má mình về thì Khuê cho con Bưởi đóng lại cửa rào. Do cái nhà này cô mua tới năm mươi sáu cây vàng nên nó vô cùng lớn, đất còn trải dài một khoảng đủ để trồng thêm một đống cây cối hoặc xây thêm vài ba căn nhà nữa.
Nhà thì rộng vậy đó mà ở có bốn người, dù ở ít như vậy nhưng Khuê không hề buồn. Ngày nào cũng có cái để chơi rồi nói cười, mới đây em Lành của cô còn nói muốn nuôi thêm mấy con chó con cho vui nhà nên là cô cũng chiều theo. Cô định vài bữa nữa sẽ đi kiếm chó con mua về cho em ấy chơi.
\”Cô, bộ cô không về lại bên đó nữa thiệt hả?\” con Bưởi tò mò đi sau lưng Khuê hỏi chuyện. Mặc dù đầy tớ thì không được xen vào chuyện của chủ, nhưng mà nó vẫn muốn hỏi Khuê thiệt sự có muốn về lại đó hay không tại vì nó thấy cô với Lành dạo này có gì đó là lạ với nhau.
\”Ừ, không về.\” Khuê thờ ơ trả lời câu hỏi của con Bưởi, tay thì đưa tới hái một trái mận đèn cầy trên nhánh cây. Mận này là chủ trước trồng, với lại mận thì mau ra trái lắm, nên dù nó chỉ cao hơn đầu Khuê một tí mà đã có trái nặng trĩu cành. \”Đem cái này đi rửa, rồi gọt sạch sẽ để chị Lành ăn nghe chưa.\” Khuê vừa hái mận vừa dặn dò con Bưởi đang đem mận đựng trong áo. Em Lành thích ăn mận, thích uống nước sâm. Những điều này cô đều ghi nhớ nên là cô mới dặn con Bưởi đem mận này gọt sẵn cho nàng ăn.


