Sau khi ăn cơm xong thì hai người con gái chỉ mới gặp được vài ba ngày cùng nhau ra mảnh vườn nhỏ của nhà thương dùng để trồng ít rau và hoa lài để nói ít chuyện riêng. Cả hai ngồi xuống một băng ghế được để sẵn như là cho người khác ngồi thư giãn.
Khuê sau khi ngồi xuống thì hơi nghiêng đầu nhìn Lành, \”Em không phải bụi vô mắt đúng không, tay cũng tím rịm rồi, ai mần khó dễ gì em?.\”
Khuê tặc lưỡi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn như búp măng non ấy lên xem, tại chỗ cổ tay là những vết bầm còn mới đang nổi hằn lên trên làn da trắng nõn, Khuê vừa nhìn vô là biết vết bầm này không phải vì va chạm mà là bị người khác lôi kéo. Vì vậy trong đầu cô liền suy nghĩ tới diễn cảnh là Lành bị những người ở đó làm khó làm dễ nữa, nên là cô muốn hỏi ra cho rõ ngọn nghành đặng mà tới đó xử đẹp một lượt.
Nhìn thấy Lành vẫn im lặng không trả lời thì Khuê nghĩ rằng nàng đang sợ nên không dám nói. Khuê nhẹ giọng trấn an, \”Không sao, có tôi đứng ra làm chủ cho em, em đừng sợ. Nói đi, ai ăn hiếp em.\”
Bỗng vòng eo được bao phủ một cảm giác ấm áp, nơi hõm cổ rất nhanh cảm nhận được hơi nước nóng hổi đang chảy xuống. Khuê không hỏi nữa, cô cũng nhẹ vòng tay ôm lại tấm thân nhỏ bé đang run rẩy ấy. Từ trước đến giờ cô đây là lần thứ hai phải an ủi và để tâm tới người khác nhiều như vậy, mà hai lần này đều là dành cho người con gái xa lạ trong vòng tay cô.
\”Sao ai cũng có một gia đình ấm êm còn em lại không được.\”
\”Sao ai cũng được chồng quan tâm thương yêu, đứng ra bảo vệ khi gặp chuyện còn em thì lại không. Tại sao tất cả lỗi lầm đều dồn lên vai em, tại sao?\” Lành nức nở ôm chặt lấy Khuê rồi nói ra bao điều mà nàng cảm thấy uất ức bấy lâu trong lòng ra. Chỉ có người con gái chưa thân thuộc này chịu lắng nghe nàng, chỉ có cô ấy đứng ra bảo vệ nàng trong khi cả hai chẳng hề quen biết. Vì sao tới một người lạ hoắc như cô ấy còn để tâm đến nàng còn Hải thì lại không?
Khuê cứ để mặc em ấy khóc, cô cứ im lặng nghe hết tiếng lòng từ em ấy, đến khi em ấy đã nói hết lòng mình ra thì tiếng khóc cũng trở nên nhỏ dần, lúc đó Khuê biết có lẽ em ấy đã dồn nén từ rất lâu rồi nên mới có thể khóc một cách tức tưởi như thế.
Nâng cánh tay mảnh khảnh lên nhẹ chạm tới hàng mi cong vuốt ẩm ướt, Khuê cẩn thận lau đi từng giọt nước mắt còn vương trên gương mặt xinh xắn ấy. Bỗng dưng ngực trái lại đau nhói đến lạ thường, cô hé mở đôi môi như đóa hoa chớm nở, giọng nói ấm áp lan tỏa như sưởi ấm và chữa lành cho tấm lòng đang tổn thương đến mức cùng cực.
\”Chồng em không nuôi em thì tôi nuôi, con em chồng em không nhận thì tôi nhận.\”
Khuê không biết vì lý do gì cô lại muốn nuôi cô gái bé nhỏ này. Em ấy không phải loại chuyên rù quến đàn ông vì cô mới chính là kẻ đến sau, đương nhiên chuyện giật chồng là không thể rồi, còn chưa kể chính cô thấy Hải cũng không đáng để em ấy phải giật. Vả lại em ấy đang mang dòng máu của Hải, một thân một mình sống cần một bờ vai chở che nhưng bây giờ lại bị Hải đối xử như vậy bỗng dưng khiến cô đau lòng.
Chắc có lẽ do thân con gái mang số phận kiếp chồng chung nên cô mới có sự đồng cảm, chưa kể trong mấy ngày tiếp xúc Khuê nhận thấy em ấy là một con người sao mà có thể hiền và tốt bụng tới mức độ đó. Em ấy dễ thương đến nỗi chính Khuê là một người dễ nóng lại không thể nào bộc phát cơn giận với em ấy được, vừa bực bực nhìn em ấy cười một cái là bao nhiêu sự bực bội trong Khuê đều nguội đi hết, y như Khuê sợ bực lên sẽ khiến em ấy tổn thương vậy đó.


