[Gl-Thuần Việt-Tự Viết] Kiếp Chồng Chung – Chương 102 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Gl-Thuần Việt-Tự Viết] Kiếp Chồng Chung - Chương 102

\”Phải sống, nhất định phải sống.\” Giáo sư Hamza nhìn nhóm nạn nhân đang được cấp cứu của vụ nổ tàu lại có học trò của mình thì ông không dám chậm trễ, ông phân công cho từng bác sĩ một để cứu những người bị thương nặng nhất, trong đó có Khuê, cô hiện tại đang bị thương rất nặng, máu ở các vết thương đang chảy không ngừng. \”Mở mắt ra nhanh lên, phải sống, em phải sống, em nghe chưa hả?\”

Sau vụ nổ, những người trên con thuyền nhỏ ấy đều rơi xuống nước, mỗi người đều bị thương rất nặng, kể cả Khuê cũng vậy. May mắn người ở trên bờ đã kịp thời cho thuyền bơi ra cứu và Khuê cũng được một người túm lại chứ nếu không thì cô đã phải bỏ mạng nơi đại dương lạnh lẽo kia.

Khuê lờ mờ cảm giác cả người mình đều đau nhức, tay chân cô đều đau như bị cắt ra thành từng miếng, cô đau tới nỗi nước mắt chẳng biết khi nào đã chảy xuống nhưng hiển nhiên cô không tài nào mở mắt được, tới cả chuyện hít thở cô cũng cảm thấy thật khó khăn.

Khuê bỗng thấy mình đang ở một nơi chỉ toàn màu trắng xóa, đang trong lúc không biết mình đang ở đâu thì cô lờ mờ nghe tiếng gọi, \”Khuê, đi với em, về nhà mình đi.\” Một giọng nói dịu dàng thân quen, hình ảnh cũng dần hiện rõ, khung cảnh trắng xóa xung quanh chầm chậm thay đổi như từng thước phim đang đưa cô về một vùng ký ức mà cô hằng mong mỏi, đó chính là nhà của cô.

Lành đứng đó, nàng trong bộ áo bà ba trắng đang đứng chờ cô, vẫn nụ cười có đồng điếu xinh xinh ấy đã khiến cho Khuê không thể chần chừ nữa mà cứ thế tiến về phía nàng. Bước chân đạp trên nền cỏ còn đọng lại hơi sương tạo cảm giác lành lạnh khiến Khuê có chút rùng mình. Cảm giác đau đớn hiện tại cũng chẳng còn, Khuê bất giác nở một nụ cười hạnh phúc, cô cứ thế bước đi, đi cùng người con gái mà cô vẫn hàng ngày nhớ nhung. Cô đã quá đau rồi, cô không muốn cô đơn ở nơi xứ người này nữa, cô muốn gặp nàng.

\”Má ơi sao Minh Anh nó khóc miết.\” Lành hiện tại đang dỗ con mình để nó nín khóc, nàng không biết vì sao mà nửa đêm rồi mà nó lại khóc lên vô cùng lớn, lớn tới độ không thể nào dỗ được. Lành sợ con mình bị cái gì nên nàng gấp rút chạy qua nói với bà Liên vì dẫu sao bà cũng có kinh nghiệm nuôi con nhiều hơn nàng.

Bà Liên nghe Lành kêu thì bà biết nàng đang rất lúng túng, bà vội vơ lấy cái trâm cài trên đầu giường búi tóc lại cho gọn gàng xong thì đi nhanh ra ngoài coi thử Minh Anh đang bị cái gì.

\”Coi chừng nó đau bụng, bây sứt dầu cho nó chưa?\” Bà Liên ẵm Minh Anh cho nó gối đầu lên vai bà, tay bà nhẹ nhàng xoa vào lưng con bé để dỗ dành.

\”Dạ rồi má. Con làm đủ cách hết mà nó vẫn khóc.\” Lành lo lắng sờ thử vào trán con mình, nhưng mà trán nó mát rượi không có nóng miếng nào hết.

\”Má ơi má, mở cửa đi má ơi.\” Bên ngoài có tiếng gọi cửa dồn dập vang vọng cả một vùng quê yên ả. Vì cửa rào đã khóa nên là cậu Đạt ở ngoài phải cố gào lên để cho bà Liên mở cửa vì sự việc đã quá gấp, nếu như mà không thông báo nhanh thì chỉ càng đau khổ mà thôi. Cậu biết má cậu lớn tuổi rồi, nhưng cậu không nói thì cũng không được.

\”Bây ra mở cửa đi, để nó đây má dỗ thử chút nữa.\” Bà Liên nghe bên ngoài là cậu Đạt kêu cửa thì vội vàng nói Lành mau chóng ra mở cửa vì dạo gần đây cậu Đạt thường hay lui tới để thông báo tình hình nên là bà cũng không lạ gì nữa. Chỉ có điều sao mà bữa nay cậu Đạt lại kêu lớn tiếng tới và gấp rút tới độ này thì là lần đầu tiên bà nhìn thấy.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.