BẠN ĐANG ĐỌC
Tác giả: TT
Thể loại: Song tính, cấm kỵ, anh rể × em vợ, HE, ngoại tình, sủng, cao H, Thô Tục
Trần Nam (công) × Nguyễn Bảo (thụ)
Nguyễn Bảo đơn phương mối tình đầu 2 năm, 2 năm sau mối tình đầu trở thành anh rể của cậu, những tưởng mối tình đầu chưa…
Nguyễn Mỵ nhìn Trần Nam thờ ơ lạnh nhạt, mím môi, cố nhịn sự tức giận trong lòng, đi theo anh.
Nguyễn Bảo cũng cắn răng đỏ mặt đi theo, lần trước ngậm dâu tây chỉ có một nơi, bây giờ hai nơi đều căng đầy, cậu rất sợ mình thở ra một hơi thôi là những quả nho kèm theo tinh dịch bên trong sẽ ồ ạt chảy ra.
Cậu đỏ mặt hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông đi phía trước.
Đồ biến thái!
Không được, không thể để anh bắt nạt mình như vậy mãi được!
Mình phải trả thù!
Trong mắt Nguyễn Bảo lóe lên tia quyết tâm!
Ba người đi ra xe chuẩn bị đi đến tụ họp với mọi người, vị trí ngồi vẫn giống như khi đến đây, Nguyễn Mỵ liếc nhìn gương chiếu hậu, nhìn người đàn ông ở phía sau, ánh mắt lóe lên một chút.
Cô đã hạ quyết tâm tối nay nhất định phải chung lều với anh, như vậy mới có thể…
Ba người đến khách sạn tụ họp với mọi người.
Sau đó tất cả cùng đi lên một chiếc xe lớn, đi tới chân núi.
Lúc ba người lên xe, trên xe còn trống năm vị trí, gồm hai hàng ghế đôi và một ghế lẻ ở hàng ghế dài cuối xe.
Nguyễn Mỵ ngồi xuống một trong hai hàng ghế đôi, Nguyễn Bảo cũng không ngồi xuống hàng ghế còn lại, cậu không quen biết ai nên không dám xuống hàng cuối ngồi, ngồi kế Nguyễn Mỵ thì trong không biết điều lắm nên cậu ngồi xuống hàng ghế đôi còn lại.
Sau đó một nhân viên nữa lên xe, tất nhiên đối phương sẽ chọn hàng ghế phía sau.
Trần Nam là người cuối cùng lên xe, hàng ghế Nguyễn Bảo ngồi nằm trước hàng ghế của Nguyễn Mỵ hai hàng, nằm bên phía tay trái, còn chỗ của Nguyễn Mỵ ngồi gần áp chót, ở bên phía tay phải.
Trần Nam rất tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Bảo, ánh mắt không hề liếc nhìn xung quanh, mỉm cười nói: “Anh ngồi được không, em vợ.”
Nguyễn Bảo thầm nhủ trong lòng, nói không được thì anh sẽ không ngồi sao?
Hung dữ trừng mắt nhìn Trần Nam một cái, sau đó quay mặt ra ngoài cửa sổ.
Đoạn đường từ khách sạn đến chân núi khoảng 45 phút, nhưng lúc này đang là kỳ nghỉ lễ, xe cộ đông đúc, tốc độ càng chậm, qua nửa tiếng mà chưa đi được nửa trận đường.
Mọi người trên xe có người nhỏ giọng trò chuyện tán gẫu, có người thì chợp mắt một lúc.
Trần Nam ghé sát vào tai Nguyễn Bảo, thì thầm: “Bé dâm có ngoan ngoãn ăn nho không?”
Nguyễn Bảo quay mặt lại, gương mặt nhỏ ửng đỏ, muốn nhỏ giọng phản bác lại. Nhưng cậu chợt nhớ đến lời tự nhủ trước đó của mình.
Cậu phải làm người đàn ông này cũng xấu hổ ngại ngùng không chịu nổi như cậu.
Nghĩ vậy, Nguyễn Bảo hít một hơi, ghé sát vào tai Trần Nam, khẽ vươn đầu lưỡi ra, liếm lấy vành tai của anh, cố ý thở dốc, mềm mại nói: “Lồn non ăn rất ngoan ngoãn, lỗ đít cũng rất thoải mái, anh có muốn ăn không?”