BẠN ĐANG ĐỌC
Tác giả: TT
Thể loại: Song tính, cấm kỵ, anh rể × em vợ, HE, ngoại tình, sủng, cao H, Thô Tục
Trần Nam (công) × Nguyễn Bảo (thụ)
Nguyễn Bảo đơn phương mối tình đầu 2 năm, 2 năm sau mối tình đầu trở thành anh rể của cậu, những tưởng mối tình đầu chưa…
Rất nhanh đã tới ngày du lịch với công ty.
Trần Nam và Nguyễn Bảo dậy rất sớm, hai người ngồi dưới phòng khách đợi Nguyễn Mỵ.
Những nhân viên khác đi chung một chuyến xe lớn, còn ba người sẽ tự chạy xe đến địa điểm, Nguyễn Mỵ vẫn như bình thường ngồi vào ghế phụ, nhưng hôm nay khác với mọi khi, người lái xe không phải Trần Nam mà là tài xế.
Trần Nam chỉ dùng tài xế vào những chuyến đi công tác xa, dành riêng cho công việc, không liên quan đến công việc sẽ không dùng tài xế, những lần về quê Nguyễn Mỵ trước đó đều là anh tự chạy, cho nên lúc này đi chơi cộng thêm sau đó phải về quê, Nguyễn Mỵ cứ ngỡ là anh sẽ lái xe.
Cô khẽ liếc nhìn người đàn ông đang ngồi phía sau qua kính chiếu hậu, thầm mím môi.
Nguyễn Bảo bước vào ghế sau, ngơ ngác nhìn Trần Nam, trong mắt mang theo sự nghi hoặc.
Sao anh lại ngồi ở đây?
Sau đó cậu lén liếc nhìn Nguyễn Mỵ ở ghế phụ, thấy vẻ mặt của cô vẫn rất bình thường, cậu liền làm như không có gì mà ngồi vào xe.
Xe từ từ lăn bánh, xuất phát.
Đi được một đoạn, Nguyễn Mỵ phía trước đã ngủ thiếp đi, hôm nay thức sớm hơn thường ngày, lúc này cô khá là buồn ngủ.
Trần Nam ở phía sau nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại của thiếu niên bên cạnh, còn khẽ xoa xoa, gãi gãi lòng bàn tay của cậu, nhân lúc tài xế không chú ý, ghé sát vào tai cậu, thì thầm.
“Bé dâm, cặc bự lại cứng rồi.”
Sáng nay, Trần Nam muốn đè Nguyễn Bảo ra ân ân ái ái một trận, nhưng lại bị cậu cản lại, cậu nói chút còn phải đi đường xa, cậu không muốn làm, thế là bị người đàn ông bắt ép liếm mút một hồi, đến bây giờ trong miệng vẫn còn sưng đỏ.
Nguyễn Bảo hung hăng trừng mắt nhìn Trần Nam.
Cái tên này, không biết xấu hổ hả?!
Trong đầu toàn là cái gì không đâu!
Nguyễn Bảo không thèm để ý đến anh, quay mặt sang chỗ khác, nhắm mắt, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Trần Nam nhìn thiếu niên, chậc lưỡi một cái.
Biết vậy tối qua không nên tha cho cậu sớm như vậy, bé dâm vừa hết đau lại không nhớ đòn.
Nhất định phải phạt một trận cho ra trò mới được!
—
Đến nơi cũng gần đến giờ ăn trưa.
Mọi người vào khách sạn nhận phòng, trong lúc đang chờ đợi, chợt truyền đến âm thanh cãi cọ.
“Cậu nói cái gì? Cái gì mà thiếu một phòng, lúc chúng tôi đặt các cậu không check lại thật kỹ sao?” Là giọng của trưởng phòng của Nguyễn Mỵ.
“Bây giờ chúng tôi thiếu những bốn chỗ, biết ngủ ở đâu đây?”
Vừa rồi lễ tân báo là thiếu một phòng lớn, là do khách cũ muốn ở lại thêm vài ngày, nên không có phòng giao cho mọi người, trưởng phòng đang phàn nàn về cách kinh doanh của khách sạn.