Gian Dâm Với Anh Rể (Song Tính/Thô Tục) – Chương 24: Đề nghị ly hôn – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

Gian Dâm Với Anh Rể (Song Tính/Thô Tục) - Chương 24: Đề nghị ly hôn

BẠN ĐANG ĐỌC

Tác giả: TT
Thể loại: Song tính, cấm kỵ, anh rể × em vợ, HE, ngoại tình, sủng, cao H, Thô Tục
Trần Nam (công) × Nguyễn Bảo (thụ)
Nguyễn Bảo đơn phương mối tình đầu 2 năm, 2 năm sau mối tình đầu trở thành anh rể của cậu, những tưởng mối tình đầu chưa…

#htuc
#hvan
#songtính

2 giờ chiều

Trần Nam tinh thần sảng khoái trở lại công ty, tiếp tục làm việc.

Còn Nguyễn Bảo ở nhà đã bị anh yêu thương đến mức nằm lì trên giường, tay chân không thể nhúc nhích, hai lỗ nhỏ tê dại, hoàn toàn kiệt sức.

Cũng may, ngày mốt cậu nhập học rồi, đến lúc đó người đi học người đi làm, cậu sẽ không bị tra tấn như vậy nữa.

Hai ngày trôi qua nhanh chóng, trong hai ngày qua, Trần Nam đều viện cớ ở lại phòng sách, sau đó đợi đến giờ liền lẻn vào phòng em vợ, trải qua cuộc sống về đêm.

Đến ngày Nguyễn Bảo nhập học, Nguyễn Mỵ muốn đưa cậu đến trường, nhưng cậu không đồng ý, cậu muốn tự đi, như vậy sẽ dễ quen đường quen xá ở đây hơn.

Vì phải đi đến trường sớm, nên tối hôm đó cậu không cho Trần Nam làm, nhưng đối phương cứ sờ sờ mó mó làm phiền cậu, cậu bất đắc dĩ dùng miệng giúp đối phương bắn ra, lúc này người đàn ông mới cam lòng buông tha cho cậu.

Nguyễn Bảo không khỏi tự hỏi, tinh lực của đối phương ở đâu ra mà lại nhiều như vậy, hoàn toàn không biết mệt mỏi.

Nguyễn Bảo nhập học rất thuận lợi, không có gì khó khăn, bắt đầu cuộc sống sinh viên năm nhất.

Dường như bận rộn làm thời gian trôi qua nhanh hơn, thoáng chốc Nguyễn Bảo đã nhập học được một tháng, cũng đã làm quen được bạn mới, cậu còn được bạn học rủ đi làm thêm, vừa học vừa làm kiếm thêm kinh nghiệm, Nguyễn Bảo cũng đã suy nghĩ đến đề nghị này, cậu không biết mình nên đi làm thêm công việc gì, cậu đợi sau khi có quyết định rồi mới nói với chị, nhờ chị cho lời khuyên, ở vấn đề này chị cậu rất lợi hại, dù sao chị cậu cũng đã được nhận làm nhân viên chính thức khi còn chưa tốt nghiệp.

Một tháng qua, Trần Nam càng lúc càng lạnh nhạt với Nguyễn Mỵ, dù dáng vẻ của Trần Nam vẫn như thường ngày, nhưng Nguyễn Mỵ nhạy cảm nhận ra điểm khác thường.

Mỗi buổi tối, anh đều sẽ ở trong phòng sách rất lâu, cô đã từng thức đợi anh, nhưng mãi mà chẳng thấy anh về phòng, sáng ra thì anh đã rời giường từ lúc nào, sờ bên kia giường lạnh lẽo, tựa như chưa từng có người nằm, Nguyễn Mỵ có một suy nghĩ mơ hồ, có lẽ anh chưa từng về phòng.

Nguyễn Bảo cũng đã nói với Trần Nam đừng có tối nào cũng ngủ ở phòng cậu nữa, nhưng anh lại làm như không nghe, mỗi tối đều ngủ ở phòng cậu, dù sớm hay trễ, dù có làm này làm kia hay không cũng đều ngủ lại.

Có một hôm, Nguyễn Mỵ tắm rửa sạch sẽ, mặc bộ đồ ngủ gợi cảm, lộ ra làn da trắng ngần và bộ ngực mềm mại, bưng cà phê vào phòng sách cho Trần Nam, ý tứ rất rõ ràng.

Trần Nam đang nhìn văn kiện, nghe thấy tiếng gõ cửa, cũng biết là ai, Nguyễn Bảo chưa từng đến tìm anh, nên chỉ có thể là Nguyễn Mỵ, anh cũng không ngẩng đầu lên, bình thản nói: “Vào đi.”

Nguyễn Mỵ mở cửa phòng, bước vào, nhìn người đàn ông phía sau bàn làm việc, nhẹ nhàng đặt tách cà phê lên bàn, sau đó dùng giọng điệu dịu dàng nhất có thể, nói: “Tối nay anh về phòng sớm được không, hôm nay, cũng không phải là ngày an toàn.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.