BẠN ĐANG ĐỌC
Tác giả: TT
Thể loại: Song tính, cấm kỵ, anh rể × em vợ, HE, ngoại tình, sủng, cao H, Thô Tục
Trần Nam (công) × Nguyễn Bảo (thụ)
Nguyễn Bảo đơn phương mối tình đầu 2 năm, 2 năm sau mối tình đầu trở thành anh rể của cậu, những tưởng mối tình đầu chưa…
Ba người lên xe, Nguyễn Mỵ rất tự nhiên mà ngồi vào ghế phụ, trong lòng cô có chút vui vẻ, dù sao số lần cô ngồi xe anh có thể nói là cực kỳ ít ỏi, ngoại trừ những lần anh chở cô về quê, thì hầu như cô chưa từng ngồi xe của anh.
Trần Nam thấy vậy liền nhìn Nguyễn Bảo, sợ cậu nghĩ nhiều.
Nhưng mà Nguyễn Bảo nào có tâm trạng để ý mấy cái này, toàn bộ tâm trí của cậu lúc này đang dồn vào nơi nào đó đang không ngừng chảy nước, cậu cúi đầu đi tới, thấy cửa ghế sau mở, liền chui vào, không thèm nhìn người đàn ông đang mở cửa cho mình.
Trần Nam nhìn lỗ tai đỏ ửng của cậu, khoé miệng vô thức cong lên, giúp cậu đóng cửa lại, sau đó mới ngồi vào ghế lái.
Anh chỉnh gương chiếu hậu làm sao có thể nhìn rõ gương mặt của người ngồi sau, sau đó mới khởi động xe, chạy đi.
Ba người đến trung tâm mua sắm gần đó, Nguyễn Mỵ là người mở cửa bước xuống xe đầu tiên, Trần Nam nhìn người phía sau, cũng bước xuống xe, đi ra sau mở cửa xe cho cậu.
Nguyễn Bảo cọ cọ hai chân, cậu có chút không dám bước xuống, cậu có cảm giác ghế ngồi bên dưới mông cậu đã ướt rồi.
Cậu lén ngước mắt lên nhìn Trần Nam, hốc mắt ửng đỏ, trong mắt còn đọng nước mắt sinh lý, giống như sắp khóc đến nơi.
“Không sao, không ai thấy đâu.” Trần Nam nhìn dáng vẻ thẹn thùng đáng yêu của cậu, khẽ cười một tiếng, nhỏ giọng nói.
Nguyễn Bảo chậm chạp bước ra, cúi đầu lẽo đẽo đi phía sau Trần Nam, cố gắng siết chặt lồn non, không cho dâu tây bên trong rơi ra.
Ba người đi vào thang máy lên tầng trên, đi vào một gian hàng bán vật dụng cần thiết, Nguyễn Mỵ đi phía trước lựa đồ, Trần Nam đẩy xe đi phía sau, tốc độ ngày càng chậm, cuối cùng đi song song với Nguyễn Bảo.
Nhân lúc Nguyễn Mỵ quay đầu đi, Trần Nam cúi đầu, ghé sát vào tai cậu, thấp giọng nói: “Lồn non ăn dâu tây có ngon không?”
Nguyễn Bảo trừng mắt nhìn người đàn ông, cậu đã quen với dị vật bên trong lồn non, nhưng cảm giác vẫn rất lâng lâng, rất khó diễn tả.
“Anh đợi đó đi.” Giọng điệu không hề có tính uy hiếp.
“Anh rất nóng lòng…” Trần Nam liếm vành tai cậu một cái, khàn giọng nói tiếp: “Nóng lòng ăn dâu tây trong lồn non.”
Nói xong cũng không chờ cậu phản ứng, bóp mông cậu một cái liền đẩy xe đi, bỏ Nguyễn Bảo sau lưng đang khẽ run một cái.
Ba người mua đồ suốt hơn một tiếng, lồn non của Nguyễn Bảo cũng chảy nước suốt hơn một tiếng, lúc này nơi đó đã hoàn toàn tê dại.
“Em đi tìm nhà hàng nào đi, anh và em vợ xách đồ xuống xe rồi trở lên.” Trần Nam nói với Nguyễn Mỵ.
“Vậy cũng được.” Nguyễn Mỵ buông cánh tay của Trần Nam ra, rời đi.
Trần Nam nhìn theo bóng lưng Nguyễn Mỵ, lập tức sáp lại gần Nguyễn Bảo, xách lấy đống đồ trên tay cậu, rất tự nhiên mà hôn lên má cậu một cái.