Gian Dâm Với Anh Rể (Song Tính/Thô Tục) – Chương 10: Sáng sớm bị anh rể liếm lồn – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

Gian Dâm Với Anh Rể (Song Tính/Thô Tục) - Chương 10: Sáng sớm bị anh rể liếm lồn

BẠN ĐANG ĐỌC

Tác giả: TT
Thể loại: Song tính, cấm kỵ, anh rể × em vợ, HE, ngoại tình, sủng, cao H, Thô Tục
Trần Nam (công) × Nguyễn Bảo (thụ)
Nguyễn Bảo đơn phương mối tình đầu 2 năm, 2 năm sau mối tình đầu trở thành anh rể của cậu, những tưởng mối tình đầu chưa…

#htuc
#hvan
#songtính

Trần Nam hạnh phúc thỏa mãn bế ngang thiếu niên đã mềm nhũn cả người lên.

Nguyễn Bảo theo bản năng choàng tay ôm lấy cổ anh.

Tư thế bế công chúa này cũng rất vừa khít, cặc bự bán cương trùng hợp nằm bên dưới mông của thiếu niên, nơi đó còn lắc lư theo từng bước chân của người đàn ông, va đập vào nơi nhạy cảm của cậu.

“Ha…” Nguyễn Bảo thở ra một hơi, trong lòng rung động, tim vẫn luôn đập loạn nhịp.

Cậu tựa đầu vào ngực anh, nhắm mắt, cậu muốn lưu giữ khoảnh khắc này mãi mãi.

Khoảnh khắc cậu được nằm trong vòng tay người thương, bộ phận nhạy cảm của cả hai tiếp xúc thân mật với nhau. Chỉ như vậy thôi cũng làm cậu cảm thấy hạnh phúc, cậu chỉ có thể thầm xin lỗi chị Hai hàng trăm lần, cậu tự thừa nhận bản thân ti tiện, cậu cũng đã cố gắng giữ lí trí mình tỉnh táo nhất có thể, thầm thề sẽ không làm ra chuyện có lỗi với chị Hai, nhưng mà con tim lại không nghe lời.

Cậu chỉ vì một lời nói tỏ tình của anh rể mà mất hết liêm sỉ, không biết xấu hổ mà nằm dưới thân anh, mở rộng chân cho anh nhìn chỗ nhạy cảm nhất của mình, dù cho anh không tiến vào, nhưng mà, giờ phút này, đối với cậu mà nói thì cậu đã thật sự phản bội lại chị gái, gian dâm với anh rể.

Nếu như có một ngày chị Hai biết mọi chuyện…

“Em ở nhà nghỉ ngơi đi, anh phải tới công ty rồi.”

Hả…

Lúc này, Nguyễn Bảo mới thoát khỏi dòng suy nghĩ, phát hiện mình đã được Trần Nam bế vào phòng, anh nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, còn cúi đầu hôn lên môi cậu một cái.

“Không biết có thể về sớm không nữa, em ngủ trước đi, không cần đợi anh.” Trần Nam hôn cậu xong liền nói, đáng lý là anh phải tới công ty từ sớm, nhưng vì mọi chuyện phát sinh quá bất ngờ nên anh chỉ có thể nghỉ làm buổi sáng.

Công ty có dự án, công việc đã nhiều lại thêm nghỉ một buổi, công việc càng chồng chất, anh thật sự không biết có thể về nhà trước 7 giờ hay không nữa.

Haizz…

Anh thầm thở dài tiếc nuối một hơi, anh hận không thể dính lấy người thương cả ngày, ôm trong lòng cọ cọ hôn hôn 24/7.

“Ai mà đợi anh chứ!” Nguyễn Bảo bị lời nói như đương nhiên của anh làm xấu hổ, chui vào chăn, kéo chăn lên, chỉ lộ ra hai con mắt, hung dữ nói.

Nhưng mà, đôi mắt long lanh lại chẳng có tí uy hiếp nào… ngược lại còn giống như đang nhõng nhẽo…

Trần Nam thấy dáng vẻ đáng yêu của cậu liền bật cười, lại cúi xuống chụt lên môi cậu một cái nữa.

“Được rồi, em không đợi.” Trần Nam ngồi dậy xoa đầu cậu, trước khi đi còn nói: “Anh đi đây, em lại ngủ thêm đi.” 

Nói xong, người đàn ông lưu luyến bước ra khỏi phòng, trước khi đóng cửa còn dịu dàng nhìn thiếu niên trên giường một cái.

Mới thức mà ngủ gì chứ!

Nguyễn Bảo lẩm bẩm trong lòng một câu, sau đó lại nằm suy nghĩ đủ chuyện trên đời, cuối cùng mơ màng ngủ thiếp đi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.