NGƯƠI LÀ CỦA TA
Tác giả: Mir. Lương Trà (Mir.凉茶)
Edit: Chu Nhan
— — — — —
07,
Cảnh báo: OOC
—
Cung Viễn Chủy cởi đồ, ngâm mình trong nước thuốc ấm áp, mùi thảo mộc nhẫn đắng bao bọc cậu, khiến cậu có thể yên lòng trong chốc lát. Cậu tựa vào thùng gỗ, mí mắt sưng lên tỏ rõ tâm trạng không tốt, Cung Viễn Chủy đang nghĩ về thang thuốc mình điều chế.
Tuy rằng ngoài mặt cậu giận dỗi với ca ca, nhưng vì ca ca cậu vẫn nghiên cứu thang thuốc cứu mạng đó, chỉ là Xuất Vân Trọng Liên cực kỳ quý hiếm, đóa hoa trước đây cậu lén đào tạo đã bị lão Chấp Nhẫn cướp đi gia tăng công lực cho Cung Hoán Vũ, rõ là phí phạm dược tính bảo bối mà!
Nhưng sao lão Chấp Nhẫnlại biết tin hoa của cậu nở chứ? Giờ Cung Viễn Chủy lắng lòng mình lại suynghĩ, y quán này mặc dù thuộc Chủy Cung nhưng lui tới phức tạp, cậu đã học đượcmột bài học, sau lần đó cậu không nói cho ai biết chuyện mình đào tạo Xuất VânTrọng Liên nữa, nhờ thế mới giữ được ba đóa hoa này, mắt thấy Xuất Vân TrọngLiên lại sắp nở.
Cung Viễn Chủy càng kích động, bí quyết chế tạo thành công viên thuốc bảo mệnh đó là Xuất Vân Trọng Liên, ca ca có thêm một phần bảo đảm, cậu cũng có thể sớm an lòng.
Cậu khó được nhếch môi, vui vẻ nghĩ: Làm được chuyện lớn như vậy, ca ca nhất định sẽ rất vui, sẽ không dùng mấy cái cớ không được thử thuốc gì đó tới cản cậu nữa.
Đột nhiên cửa phòng mở ra, ánh mắt cậu bén lên, \”Ai!\” Ngoại trừ tâm phúc của cậu, còn có ai có thể xông vào phòng của cậu nữa? \”Viễn Chủy.\” Ca ca?! Cung Viễn Chủy sửng sốt, sau đó nhoẻn miệng cười, cậu biết mà vừa nãy ca ca là tới tìm cậu.
Cậu vội vàng bò ra khỏi thùng tắm, \”Ca! Huynh cứ vào đi, đệ đi thay quần áo.\” Sợ ca ca chờ lâu, cậu mặc vội một chiếc áo đen thêu mây vàng rồi chạy ra.
\”Sao không lau tóc?\” Cung Thượng Giác ngẩng lên, thấy Viễn Chủy của hắn cười dịu dàng đứng trước mặt mình, tóc làm ướt áo, vẽ ra vòng eo thon thả một tay là có thể ôm hết của thiếu niên.
Trong mắt Cung Thượng Giác đầy vẻ kinh diễm, nhưng hắn đã giấu sắc tối đó đi và thay bằng sự lo lắng, ghim ánh mắt của mình vào mái tóc đen óng dài mềm mại của đệ đệ, chỉ là mái tóc ấy dán sát lưng, còn nhỏ nước, làm hắn không khỏi nhíu mày, trong tiềm thức muốn nhéo mũi bé con nhà mình, \”Sao không biết chăm sóc cho bản thân thế, tóc còn ướt đã chạy lung tung ra đây?\”
\”Chờ ca ca lau cho đệ.\” Cung Viễn Chủy giống như không biết người trước mắt thay đổi sắc mặt, cậu ngồi xuống cái ghế thấp cạnh chân Cung Thượng Giác, đưa lưng về phía hắn, ý bảo ca ca lau tóc cho mình.
Cung Thượng Giác kinh ngạc trước sự làm nũng và gần gũi của đệ đệ, trong lòng đương nhiên vui vẻ, hai huynh đệ thân thiết dựa vào nhau, tâm sự nhiều về nhau. Mắt thấy trăng lên đầu cành, Kim Phục bưng một chén canh nóng tới, \”Tiểu thiếu gia, đây là canh đan sâm cung chủ tự tay nấu, mau tới nếm thử.\”