ĐỆ ĐỆ YANDERE LÀM CÁCH NÀO THÔNG QUA THỬ THÁCH TAM VỰC
Tác giả: Esther
Edit: Chu Nhan
— — — — —
Trung
Cảnh báo: OOC
—
\”Nguyệt Cung này của ngươi, tầm thường.\”
Trong Chủy Cung, Cung Viễn Chủy đang cùng một đám dược sư gấp rút bốc thuốc.
\”Công tử, ngài đi nghỉ đi, ngày mai ngài còn phải tới sau núi thử thách. Mấy chuyện nhỏ này, chúng ta làm là được.\”
\”Chủy công tử, công tử về rồi.\” Kim Phục cau mày, \”Lần này người bệnh rất nhiều, đều sắp xếp ở Cửa Áp.\”
Cung Viễn Chủy không ngẩng lên, bỏ chỗ hoàng bách đã cân đủ trên cân bạc vào ấm: \”Ngươi về nói với ca ca, ta sẽ xong ngay.\”
Kim Phục đành phải đáp dạ, xoay người rời khỏi Chủy Cung về Giác Cung nhận lệnh. Hôm nay, thích khách Vô Phong một hơi chặn giết nhiều thương đội của Cung Môn. Trong lúc nhất thời, trên dưới Cung Môn loạn cả lên. Cung Thượng Giác nhận được tin tức truyền về, lập tức dẫn thuộc hạ rời Cung Môn chi viện, tìm kiếm các tộc nhân sống sót. Cung Viễn Chủy vừa hay tin Cung Thượng Giác rời Cung Môn, liền dẫn người đi chuẩn bị thuốc thang, để cứu chữa người bệnh.
Trăng xế quạ kêu, đêm nay Cung Môn đã định trước sẽ vô cùng bận rộn.
Cung Viễn Chủy dẫn dắt các đại phu của Chủy Cung không ngừng qua lại giữa đám người bệnh. Cung Viễn Chủy luôn kiêu căng ngạo mạn, chỉ ở khi cứu người, mới để lộ sự dịu dàng hiếm có.
Cung Thượng Giác cũng từng hỏi Cung Viễn Chủy tại sao chỉ dành sự kiên nhẫn vô vàn đó cho người bị thương, lại bị cậu dùng một câu vui đùa lảng tránh: \”Ca ca à, đây đều là thuộc hạ của huynh đó, đệ đương nhiên là yêu ai yêu cả đường đi rồi.\”
Cung Viễn Chủy ngồi trên bậc thềm, dùng tay ôm một người bị thương nặng, kiên nhẫn đút thuốc cho hắn. Cậu ngửi thấy mùi máu tươi, cảm nhận được y phục của mình bị dính máu, nhưng không hề ngại. Cậu đút xong chén thuốc, liền chậm rãi đỡ người nọ, giúp hắn nằm xuống.
\”Ca ca, sao huynh còn chưa đi nghỉ?\” Cung Viễn Chủy không hề ngẩng lên nhìn người tới, chỉ là ngửi thấy mùi hương nguyệt quế.
\”Viễn Chủy, chuyện ở đây đã sắp xếp xong rồi, theo ta về nghỉ ngơi.\” Cung Thượng Giác duỗi tay kéo người đứng dậy, \”Ngày mai còn phải tới núi sau.\”
Cung Viễn Chủy không hất tay Cung Thượng Giác ra, cậu ngửa lên nhìn hắn, hai mắt đẫm lệ: \”Ca ca, đệ không tới núi sau cũng không có vấn đề gì.\”
Giọng của Cung Thượng Giác hiếm thấy trở nên nghiêm khắc: \”Hiện nay Cung Môn thông qua Thử thách Tam Vực chỉ có Chấp Nhẫn và ta, với sự tàn nhẫn của Vô Phong, tương lai không biết còn có bao nhiêu âm mưu quỷ kế. Nếu đệ không thông qua Thử thách Tam Vực, một ngày kia ta cùng Chấp Nhẫn gặp…\”