Gemini chỉnh lại tư thế, trong lòng trào dâng nỗi nhớ Fourth và Luka. Tận sâu trong trái tim, anh không hề khao khát quyền lực hay mong muốn vươn lên vị trí cao, cũng chẳng có tư tưởng chống đối xã hội hay ám ảnh với tiền bạc. Điều duy nhất anh trân trọng là những người quan trọng nhất của mình. Anh như nhìn thấy Fourth bế Luka, dịu dàng cười với anh, còn Luka thì vẫy tay nhỏ, líu lo gọi \”Dada Gemini.\” Khóe môi Gemini khẽ cong lên, một nụ cười vô thức hiện hữu.
Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này, anh và Fourth có thể trở về nhà. Thật sự rất nhớ Luka. Trẻ con lớn nhanh lắm, chỉ chớp mắt thôi mà đã khác rồi. Đến khi anh và Fourth về, chắc chắn Luka đã cao lớn hơn nhiều. Trí nhớ của con tốt như vậy, chắc hẳn sẽ không xa lạ với hai người họ đâu nhỉ? Nghĩ đến đây, lòng Gemini bỗng nhiên hoảng hốt. Anh lập tức nâng tay, mở thiết bị cá nhân, gửi yêu cầu gọi video cho mẹ mình, muốn nhìn thấy Luka, xem con đang làm gì.
\”Ê.\”
Gemini cảm nhận được một cú chạm nhẹ trên cánh tay, giọng nói của Bandner vang lên bên cạnh. Anh quay sang: \”Chuyện gì?\”
\”Anh đang ngẩn người đấy.\” Bandner hơi cạn lời. Giữa lúc căng thẳng thế này mà lại ngồi thất thần, đúng là bậc thầy có khác, làm chuyện gì cũng không giống người thường. Trong lòng hắn lại càng thêm khâm phục.
Gemini bật cười: \”Nghĩ đến chút chuyện thôi.\”
\”Ồ, nhìn nét mặt anh dịu dàng như vậy, chắc là nhớ đến chuyện gì đẹp đẽ lắm nhỉ?\” Bandner tò mò. Hắn cảm thấy nụ cười vừa rồi của Gemini quá mức ấm áp và mãn nguyện.
Gemini gật đầu: \”Rất đẹp.\” Trên đời này, không có điều gì tuyệt vời hơn việc gặp được Fourth và có Luka.
Bandner thoáng ngưỡng mộ: \”Thật tốt. Tôi thì chẳng có gì đáng để vui cả. Nơi tôi lớn lên nghèo nàn, lạc hậu, trẻ con không có tuổi thơ, chỉ có huấn luyện, tẩy não, thề trung thành, không có điểm dừng, chỉ có bóng tối. Trong thế giới u ám ấy, niềm tin duy nhất của chúng tôi là thứ được truyền từ đời này sang đời khác—ông nội tôi dạy cha tôi, cha tôi lại dạy tôi—chúng tôi theo đuổi mục tiêu mà tổ tiên đã để lại.\” Người mà hắn nhắc đến chính là Hoàng đế Theodore, vị thần duy nhất trong cuộc đời hắn.
Gemini trầm mặc một lúc rồi nhẹ giọng: \”Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.\”
Bandner nhìn anh, chậm rãi gật đầu: \”Tôi nghĩ, gặp được anh chính là bước ngoặt của tôi.\”
\”Chúc mừng Nữ hoàng tại ghế số 262 đã giành được vật phẩm đấu giá.\” Giọng người chủ trì vang lên, chiếc búa gõ xuống mặt bàn, người phục vụ đứng bên cạnh cũng cất giọng khàn đặc thông báo.
Gemini vô thức cúi đầu nhìn chiếc bàn thấp trước mặt. Trên bàn đặt một tấm bảng số—con số 262. Một dãy số đẹp, toàn số chẵn, anh rất thích. Nhưng thứ nằm cạnh bảng số kia là gì? Một chiếc sừng kỳ dị, một chậu bông cải xanh, một chiếc răng thú non, một viên đá quý lốm đốm…
Gemini quay sang nhìn Milk bằng ánh mắt nghi hoặc.
Milk nhún vai, ra vẻ thản nhiên: \”Cứ vui lên đi nào, hòa mình vào bầu không khí này một chút.\”
Gemini: \”…\” Anh nhìn kỹ lại, lần này thứ đấu giá anh vừa \”vô tình\” mua được là… một bát men tự nhiên. Ừm, có thể dùng để làm bánh mì, bánh ngọt, bánh bao, màn thầu… Chắc hẳn sẽ ngon lắm. Chỉ nghĩ thôi mà bụng đã thấy đói.