Nhật Tư sắp đến ngày sinh rồi, chỉ còn mười mấy tiếng nữa là sẽ đến ngày dự sinh. Cậu hai bồn chồn thấp thỏm, lo lên lo dưới, đứng ngồi không yên.
Trái ngược với vẻ ngoài lo âu của cậu, Nhật Tư vẫn đang rất vui vẻ, lon ton đi xuống bếp lấy một miếng quýt để ăn. Cậu hai đi theo em mãi, sợ lúc cậu không để ý Nhật Tư ngã hay bị gì đó chắc cậu cắn lưỡi.
Cậu hai đi theo sau lưng em, Nhật Tư có bụng to, hơi nặng nên quãng đường hơn hai trăm mét phải mất bảy, tám phút mới tới nơi. Cậu hai kiên nhẫn đi theo sau, mất gần nửa phút mới bước được ba, bốn bước.
Tư biết cậu ở đằng sau, em ngoáy đầu lại, hỏi: \”Ưm..cậu ơi..sao..sao cậu ii theo Tư dạ?\”
Cậu hai mếu môi, mít ướt bảo: \”Cậu phải bảo vệ vợ cậu, bảo vệ con của cậu..\”
Tư nhận ra cậu hai là đang lo lắng cho hai mẹ con em. Em ngó xuống bụng to, xoa xoa rồi bảo: \”Hỏng sao đâu mà, con sẽ hỏng sao đâu. Tư sẽ bảo vệ con..\”
Cậu hai oà khóc, mếu máo như đứa con nít lên ba. Tư hì hì cười, em hôn nhẹ lên má cậu một cái: \”Hỏng sao, hỏng sao. Cậu đừng khóc, cậu hai khóc nhè..\”
Trương Ngọc xụt xịt lau nước mắt. Tư mon men nắm tay cậu hai, cười khúc khích: \”Cậu hai đừng khóc nữa, em nắm tay cậu hai nha?\”
Cậu hai oà khóc, vợ cậu dễ thương quá, dễ thương quá trời quá đất luôn.
\”Ơ..ơ, sao..sao cậu khóc nữa òi..??\”
Trưa hôm đó Tư ngồi trên giường, lưng dựa vào mấy cái gối được cậu kê phía sau. Cậu hai hồi nãy đã đi ra đầu làng với ông Trương, biểu em ngồi trong đây, nói là chút xíu sẽ dìa.
Tư mỏi lưng nên muốn nằm xuống. Em nhích người, cẩn thận nằm xuống gối phía dưới rồi ôm lấy gấu bông kế bên. Hổm rài cậu hai hỏng có đi làm, toàn ở nhà với Tư nên Tư vui lắm. Nhật Tư định đợi cậu dìa để cậu ru ngủ, nhưng mà ngốc nhỏ chịu hết nổi òi, thiếp đi trong vài giây ngắn.
Lát sau cậu hai về tới nhà. Cậu chậm rãi mở cửa vì biết Tư đang nghỉ ngơi, cậu từ từ tiến tới chỗ giường lớn, thấy vợ đang ngủ ngon lành thì cười nhẹ: \”Ngốc ơi, em không đợi cậu hửm?\”
Cậu hai xoa nhẹ cái bụng to tròn của Tư, phì cười: \”Tư à, em vất vả như này mà chẳng thèm than gì với cậu hết. Ngoan thì có ngoan, nhưng cậu xót em lắm. Mai mốt có đau, có mệt thì biểu cậu nhe Tư. Cậu thương em lắm á..\”
Cậu khẽ hôn lên đôi mi dài đang nhắm, dứt môi liền lên giường nằm với Tư. Cậu chiều chuộng vuốt ve mái tóc mềm, khúc khích cười rồi ôm chặt em từ phía sau: \”Hai mẹ con ngủ ngon…\”
Chiều hôm đó Tư bị cậu bắt ở nhà, vì sắp sinh nên không được đi chơi. Nhật Tư không nói gì, ngồi buồn bã trên giường, hình như giận cậu hai lắm.
\”…\” – Tư dựa vào gối, tay để hờ lên bụng. Em buồn rầu trông thấy, đuôi mắt cụp xuống, buồn thỉu, buồn thiu.
Cậu hai xót em lắm, thấy em giận cậu liền dỗ dành. Nhưng mà Tư chẳng nghe lọt tai, không thèm nhìn cậu, cũng chẳng nhúc nhích.
\”Tư ơi? Em giận cậu hả? Cậu xin lỗi em..em sắp sinh rồi cậu không thể cho em ra ngoài được…\” – Cậu hai nắm lấy bàn tay nhỏ đang để trên bụng, xoa nắn nhẹ nhàng.