Bữa nay Tư ngồi ở nhà trước đợi cậu hai đi công chuyện về. Đứa nhỏ trong bụng đã tròn sáu tháng, bụng cũng đã to hơn rất nhiều. Nhật Tư ôm bụng ngồi ăn xoài ở nhà trên, lúc nào cũng trông, cũng ngóng đợi người kia.
Cùng lúc đó cậu hai về nhà, Nhật Tư cẩn thận ôm bụng, chậm rãi đi ra đón, chợt khựng lại khi thấy trên đầu cậu quấn một mảnh vải trắng, còn có vết đo đỏ trên đấy.
Em hai mắt tròn xoe nhìn cậu, môi rung rung, tay giơ lên chạm vào đầu cậu: \”Cậu ơi..hức- cậu sao dạ? Đầu cậu bị sao dạ?\”
Tư mếu máo khóc, chồng em bị sao vậy nè, sao lại chảy máu vậy. Tư lo lắng cho cậu, tay xoa xoa chỗ cậu bị thương. Cậu hai bữa nay ít nói thất thường, khi em hỏi cậu ngơ ra một lúc, sau đó ừ ừ bảo: \”Ừ..tôi..tôi bị ngã thôi..\”
Tư thấy cậu hôm nay hơi lạ, nhưng không để ý nhiều, chỉ vội nắm tay cậu kéo vô nhà: \”Hic..hic..Tư..Tư thổi hết đau cho cậu nha?\”
Trương Ngọc ngập ngừng, nhưng không đợi cậu nói em ngay lập tức nhón chân thổi phù phù cho cậu. Thổi xong liền mếu máo: \”Hic..cậu hai..cậu hai hết đau chưa? Hic..\”
Cậu hai ngơ ra, lúng túng gật đầu: \”Ừ..ừm..hết đau rồi..\”
Má nghe cậu hai về thì đi ra đón, thấy cậu bị thương trên đầu má vội chạy tới: \”Trời ơi Song Tử!? Đầu con sao vậy?\”
Cậu nhìn má đang lo lắng, cười nhẹ: \”Con không sao, người ta nói con bị ngã đập đầu xuống đất, mấy đứa nhỏ có đưa con đến bệnh viện khám rồi..\”
Nhật Tư đứng ở cạnh cậu nãy giờ, tay xoa xoa đầu cậu để cậu bớt đau. Cậu hai thấy thế thì quay qua em, rồi quay qua hỏi má: \”Má. Đứa nhỏ này là ai vậy? Sao lại ở trong nhà mình?\”
Bà Trương tròn mắt nhìn cậu, rồi vội vã nhìn sang Nhật Tư đang rươm rướm nước mắt. Em buồn thiu khóc: \”Hức- sao..sao cậu hai hỏng nhớ em…hức- em..em nhớ cậu muốn xỉu, dị mà cậu lại..cậu lại..-\”
Tư oà khóc trong lòng má hai, bà vuốt lưng em dỗ dành, khó hiểu nhìn qua cậu hai đang ngơ ngác: \”Con..con sao vậy Song Tử, Nhật Tư là vợ con, con không nhớ em sao?\”
Trương Ngọc cười nhẹ, bảo: \”Má đừng đùa, đứa nhỏ này là con trai mà?\”
Bà Trương nhíu mày, hỏi: \”Bệnh viện nói con bị gì?\”
Cậu hai quay đầu ra xe, ngoắc thằng Tèo vào: \”Tèo, mày vô đây tao biểu!\”
Tèo nó ấp úng chạy đến, ngó nhìn Nhật Tư đang khóc rồi cúi đầu thưa: \”Dạ con thưa bà mới về!\”
Bà Trương gật đầu một cái, rồi hỏi: \”Tèo, bệnh viện nói cậu hai làm sao? Sao mà bây giờ tới vợ nó nó còn không nhớ vậy?\”
Tèo nuốt ực một cái, sau đó thưa: \”Dạ thưa bà, bệnh viện nói là cậu hai bị ngã đập đầu vô lan can chỗ làm nên bị mất trí nhớ. Người ta còn gửi con miếng giấy, nhưng mà con không có biết chữ..\”
Bà Trương nghe con trai bị mất trí nhớ thì ngơ ra, bà xoè tay: \”Đâu, miếng giấy đâu?\”
Tèo nó vội móc miếng giấy khám từ trong túi ra đưa cho bà. Dòng chữ dài ngoằn được bà liếc đọc trôi chảy, lát sau bà nhíu mày, dịu dàng an ủi Nhật Tư.