Ngay trong hôm đó Trương Ngọc chở em đến bệnh viện để khám thai. Vì là bệnh viện lớn ở thành phố nên có kết quả rất nhanh.
Cậu hai hào hứng cầm lấy tờ giấy siêu âm trắng đen, cười tủm tỉm vì biết con cậu đã được gần hai tháng tuổi. Cậu nhớ lại hai tháng trước, đúng vào cái ngày cậu thắt nút Nhật Tư, ra là hôm đó đã có.
Tư ngồi ở ghế ngó nghiêng nhìn cậu. Em chu nhẹ môi, rướn người lên hỏi: \”Cậu ơi? Cậu ơi em bé của Tư sao òi?\”
Cậu hai cười tủm tỉm mãi, cậu ngồi xuống cạnh em, dịu dàng hôn lên cái má xinh: \”Cục dàng, em bé của em khoẻ mạnh lắm..\”
Tư nghe thế thì cười toe toét, em dựa vào vai cậu, vui vẻ hỏi: \”Cậu ơi, là em bé gái..đúng hong cậu?\”
Nhật Tư thích con gái lắm, vì bé gái rất xinh và ngoan, em đã được ẫm rồi. Song Tử vuốt má em, cười nhẹ: \”Cậu không biết em ạ, nhưng sẽ không lâu đâu..\”
Bàn tay nhỏ nhắn xoa nhẹ cái bụng xinh, cười tủm tỉm bảo nhỏ: \”Bé ngoan ơi, bé ngoan~\”
Cậu hai cười yêu chiều, thơm lên má em cái chóc. Nhật Tư đỏ mặt ngơ ra, em bối rối, mếu máo: \”Cậu..cậu ơi mắc cỡ..\”
Trương Ngọc cười nhẹ, vuốt nhẹ sóng mũi cao cao của Tư, hỏi: \”Làm sao em biết mình có em bé vậy Tư?\”
Em Tư dựa vào vai cậu nằm, môi chu ra bảo: \”Ưm..tại hồi hổm Tư mắc ói ạ. Má nói Tư bị bệnh nên kêu Tư ii khám với em ba Huỳnh..\”
\”Vậy là em biết em có em bé trước cậu mà không nói cho cậu hửm?\”
Tư lúng túng, bảo: \”Em..tại em thấy cậu hai bận..ít dìa nhà nên..nên…\”
Trương Ngọc nhìn em bối rối thì có lỗi. Vợ mang thai được hai tháng, trong khi đó cậu đang ở ngoài làm việc kiếm tiền. Tư hẳn rất cô đơn, nghén đến cũng chẳng dám méc cậu, sợ cậu phiền.
Cậu hai hôn cái chóc lên môi xinh, dịu dàng bảo: \”Cậu xin lỗi..cậu bận việc hai tháng nay, chắc em cô đơn lắm…\”
Nhật Tư lắc đầu, em nhìn cậu rồi cười: \”Hỏng sao, cậu ii làm nuôi Tư mà~\”
Cậu hai cười phì, dìu em dậy, bảo: \”Chúng ta về nhà nhé, phải báo với má tụi mình nữa chứ~\”
Chiều hôm đó hai vợ chồng về tới nhà. Hai bà đi ra đón, dì Lan rờ má em, cười nhẹ: \”Cậu hai chăm khéo quá, mới đi có một buổi sáng đã đầy đặn ra rồi..\”
Song Tử sĩ tận trời, cậu cười khúc khích, vỗ tay vào ngực: \”Đương nhiên rồi má!\”
Tư cười tủm tỉm, em dụi vào vai má, bảo: \”Má ơi, má biết dì hong?\”
\”Hửm? Biết gì thế con?\”
\”Con..con có em bé òi..\”
Má Tư ngơ ra một lúc, hai mắt mở tròn, môi mấp máy: \”Hả!? C-c-..con có..gì cơ..??\”
\”Con..con có em bé á má..em bé ngoan ở trong bụng của con á..\” – Tư bình thản trả lời.
Má Tư vui sướng cười to, bà ôm lấy em, vuốt lưng đứa nhỏ: \”Hồi nào vậy con, sao má không biết!?\”
Cậu hai cười nhẹ, vuốt tóc em rồi bảo: \”Dạ hai tháng trước á má..\”
Nhật Tư chúm chím cười, em dùng tay xoa bụng mình, dịu dàng bảo: \”Em bé ngoan của Tư..khoẻ mạnh lắm má ơi..\”