Di Minh và cậu Tâm về bên nhà bển, trước khi đi cô có dặn dò con Lụa: \”Cậu hai về là phải nói ngay..nghe chưa?\”
Lụa gật đầu lia lịa: \”Dạ!\”
Nó nhìn theo chiếc xe sang đưa cả hai ra về, nuốt nước bọt rồi bối rối vò đầu. Nó không tin cậu Tâm thích nó, nó chỉ mới mười hai, cũng chẳng đẹp đẽ gì sao cậu lại thích chứ. Nếu nói về chuyện xinh đẹp, Tư còn đẹp hơn.
Lụa nó chạy vào xuống bếp, kiếm má Tươi: \”Má!\”
Dì Tươi đang vo gạo nấu cơm, nghe con gái kêu thì quay sang: \”Hả?\”
Lụa nó tiến tới chỗ má mình, áp vào tai thì thầm: \”Má..cô Di Minh nói cậu Tâm là thằng biến thái chuyên để ý con nít..cô nói cậu thích con..má có nghĩ vậy không?\”
Dì Tươi quýnh vào đầu nó cái bốc, cũng không mạnh lắm, chỉ đủ làm nó ong ong đầu: \”Con nghĩ sao vậy? Cậu Tâm mặt mày sáng sủa vậy, đâu ra chuyện như vậy? Còn vụ cậu thích con, con mơ hả?\”
Lụa nó để tay ngay miệng, suỵt mạnh một cái: \”Suỵt! Má nhỏ nhỏ tiếng thôi..tại cô Minh nói dị với con..con cũng đâu có tin!\”
Dì Tươi nhìn con gái mình, ngẫm một lát rồi bảo: \”Thôi, con nghĩ cậu có ý đồ thì cứ tránh cậu ra..đề phòng còn hơn..\”
\”Con biết rồi..\”
Lụa nó hay qua nhà Tư để chăm sóc em, lâu lâu lại có cảm giác có ai đó theo dõi. Lụa nó sợ dữ lắm, không muốn đi ra ngoài nữa: \”Bà ơi..con..con không muốn đi nữa..con sợ, bà cho phép con ở nhà làm việc được không bà?\”
Bà Trương huơ cây quạt trên tay, thở dài: \”Vậy ai chăm sóc Nhật Tư bây giờ…\”
Dì Lan đứng ở phía xa xa, lên tiếng: \”Con làm phiền mọi người quá..Nhật Tư..để con chăm sóc là được rồi ạ..\”
\”Không được. Song Tử nó mà biết tui không cử người bảo vệ Tư, nó về nó trụng nước sôi tui đấy..!\” – Bà Trương xua tay, gấp gáp bảo.
Dì Lan cũng sợ cậu hai, nhưng làm phiền người ta bà cũng không muốn chút nào: \”Không sao đâu ạ..cậu về con nói với cậu..\”
\”Không được, Song Tử nó về bất chợt, lúc đó chết tui đó dì Lan. Thôi thì cho hai chị em con Lụa đi cùng với nhau, hai đứa còn đỡ hơn một đứa..có gì thì chạy ra ngoài làng kiếm anh Tí nghen!\”
Lụa nghe có em trai đi theo thì an tâm, vì nó mạnh như trâu ấy: \”Dạ..\”
Mấy ngày sau Di Minh lại đến, Lụa nó thấy cô thì vội vã chạy ra: \”Cô Minh!\”
\”Sao rồi? Nói cậu hai chưa?\” – Di Minh ngó nghiêng như đề phòng ai đó.
Lụa nó dắt cô ra sau hè, hỏi mấy câu: \”Cô Minh, sao cô không báo cáo lên huyện ạ?\”
Di Minh nuốt nước bọt, bảo: \”Không được..nhà họ Trần làm không lại cái nhà đó. Chỉ có mình cậu hai mới đủ sức để địch lại nhà Lê…\”
Lụa nó có chút sợ, lúng túng bảo: \”Cô ơi, cậu vẫn chưa về nữa..con chưa nói được gì. Mà hình như cậu Tâm cho người ta theo dõi con..làm sao đây cô?\”
Di Minh tuy có chút gắt gỏng, nhưng cũng không quá ác độc để trẻ con bị hãm hại. Cô lo cho mấy đứa con nít trong làng này, vì hay tin tên Tâm đó vài lần xuất hiện ở đây. Trước đó cô đi theo ba qua bên huyện làm ăn thì nghe một người dân đứng dõng dạc tố cáo Lê Hoàng Tâm hãm hiếp con gái ông ta. Nhưng tin đồn mau chóng biến mất, cả người đứng lên phản kháng hôm đó cũng bật vô âm tín. Ước mơ của cô là làm cảnh sát ở huyện, làm sao bỏ qua được mấy chuyện này được chứ.