[Geminifourth] Tư Ngoan Của Cậu Hai Trương~ – Chap 32: Thằng xàm sở Tư! – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Geminifourth] Tư Ngoan Của Cậu Hai Trương~ - Chap 32: Thằng xàm sở Tư!

Một bóng dáng bé xinh ngồi ở cửa sổ nhìn ra ngoài, bàn tay nhỏ nhẹ xoa lên bụng mình. Nhật Tư buồn bã dựa vào ghế, hôm nay cậu hai lại đi mần chiện, không có ở nhà với em.

Tư đã mang thai được hai tháng, bụng cũng dần nhô lên, em càng mệt mỏi hơn vì cơn đau đầu và những lần ốm nghén. Nhật Tư không có cậu hai ở bên cạnh dần rụt rè, em không dám ra khỏi phòng, Trương Huỳnh cũng không nói chuyện được với em.

Nhật Tư dễ giật mình hơn trước, chỉ một tiếng động nhỏ cũng đã khiến em ngốc giật mình khóc nức nở. Trương Ngọc đi công chiện ở huyện, ba cậu nói cậu đã làm cha, nên chuyện làm ăn là rất cần thiết về sau.

Cậu hai hiểu rõ, cậu muốn chăm chỉ để hai mẹ con Nhật Tư không phải lo gì cả. Cậu yêu Tư, muốn Tư vui vẻ sống bên cạnh cậu mà không phải vất vả làm lụng.

Trương Ngọc thuận lợi thừa kế kho thóc, cậu thông minh xuất chúng, chuyện cỏn con này không phải chuyện gì khó. Cậu nhanh chóng tuyển thêm người làm, mở thêm một vài kho khác ở các xã lân cận. Việc bán buôn thuận lợi, chỉ là quá bận rộn.

Trương Ngọc trên đường về nhà có ghé qua Viện Y Sơn. Thầy Lý nghe tin Nhật Tư có thai thì định cầm cây đánh chết cậu.

\”Ấy, ấy!- Thầy..-! Kh-khoan!!\” – Trương Ngọc giật mình lùi về sau, tay giơ ra ngăn thầy mình lại.

Ông Lý ngơ ra, hỏi: \”Cái thai sao rồi?\”

\”D..dạ??\” – Ông Lý đột nhiên hỏi, làm cậu hai không biết trả lời sao cho phải.

Cậu Trương gãi đầu lúng túng, bảo: \”Được hai tháng rồi ạ\”

\”Thai cũng khá lớn nhỉ?\” – Ông vứt cây sáng một bên, ngồi xuống ghế cầm ly trà uống một ngụm.

Cậu hai Trương thở phào, cậu ngồi xuống ghế, bảo: \”Mấy hôm nay Tư rất hay khóc, thầy cho con hỏi…\”

\”Dị thì mau về nhà đi. Nhật Tư có thai nên cảm xúc thất thường, thằng bé còn là O. O rời xa A như bị hút cạn sức, con có thường để ý thằng bé luôn luôn dễ chịu khi ở gần con không?\”

Trương Ngọc gật đầu. Phải, Nhật Tư sau khi mang thai luôn nghén nặng, em cứ đi tới đâu là sẽ phát ói tới đó. Chỉ khi cậu đến và dỗ dành, Tư mới dứt. Nhật Tư luôn luôn làm nũng khi cậu rời nhà đi mần chiện, lúc nào cũng khóc nức nở níu cậu ở lại. Khi cậu về tới nhà, xe còn chưa vào sân đã thấy em đứng đợi sẵn. Thấy cậu liền nhõng nhẽo quấn quýt.

Trương Huỳnh cũng hay kể, Nhật Tư ở nhà lúc nào cũng kêu \’cậu ơi, cậu hai ơi\’ vừa dễ thương mà cũng vừa tội nghiệp vì cậu có ở nhà đâu. Có mấy lần cậu hai đi sớm, em không hay biết gì cả. Nên khi thức dậy không thấy cậu liền oà khóc. Em khóc to đến nỗi bà Trương và Trương Huỳnh phải dỗ dành cả một buổi sáng mới dứt.

Cậu hai nghĩ tới em liền cười, ông Lý vỗ vai cậu, đuổi khéo: \”Dìa đi, kẻo có người nhớ\”

Cậu hai gãi đầu ngượng ngùng, cúi chào thầy rồi về nhà.

Xe đậu ở sân, cậu hai nhanh chóng chạy vào phòng tìm Tư. Đang đi thì đột nhiên phát hiện cửa phòng mở toang.

\”?\” – Cậu hai nhíu mày, tự hỏi sao cửa phòng lại mở toang hoang như thế.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.