Cậu hai đứa Nhật Tư về đến nhà, thấy em vào trong, cậu đứng bên ngoài thầm cảm thán: \’Cái lều rách này cũng ở được hay sao?\’
Lúc cậu hai định quay lưng ra về thì Nhật Tư ló đầu ra, kêu cậu: \”C-cậu ơi..\”
\”Chuyện gì?\” – Cậu Trương lại gần, thấy nhà không bật đèn thì đoán được rồi.
\”Đèn không bật được à?\”
Nhật Tư gật đầu hai cái, cậu hai thở dài, kéo tay em ra ngoài, trở về nhà cậu. Trên đường đi còn mắng Tư: \”Mắc công đi đi về về, mày chỉ biết đày tao\”
Tư gục đầu xuống, buồn bã khi bị cậu hai mắng. Cậu thấy mình hơi quá thì im lặng, cái tôi hơi cao nên không muốn xin lỗi. Cho đến khi Tư uất ức đến khóc, cậu mới lúng túng: \”Xin lỗi được chưa, một ngày không khóc là mày chết hả?\”
Tư giận lắm, đẩy cậu ra ngay khi nghe cậu bảo đến từ chết. Tư rất ghét từ ấy, vì ba Tư mất khi bị đám người giàu có luôn miệng bảo ba Tư chết đi. Cậu hai trừng mắt quát to: \”Mày đẩy tao? Gan nhỉ!\”
\”Em ghét cậu!\” – Tư nức nở hét to, Tư sợ đến mức không kiềm được mình, khi nhận ra mình lỡ lời thì mếu máo khóc lóc.
Cậu hai giật mình hoàn hồn, thấy gương mặt đẫm nước xen chút giận dữ kia thì ngập ngừng không biết làm gì. Tư dùng mu bàn tay lau nước mắt, thút thít quay lưng lại định đi về nhà một mình, vì đằng nào cậu hai cũng sẽ nổi giận. Nhà tối, không có đèn thì sao chứ, chỉ cần không đi với cậu hai, em ở một mình cũng được.
Cậu hai ngăn em lại, vì cả hai đã đi rất xa nhà Tư, còn đi qua một cây cầu, để Tư đi một mình cậu sợ Tư không thấy đường sẽ bị ngã xuống sông, đến đó thì ai mà cứu được. Tư mếu máo đẩy cậu ra, nhưng người to con kia lại nắm chặt quá.
\”Mày đứng im coi, té một cái tao không đỡ đâu đấy!\”
\”Cậu kì lắm! Hức-..\” – Tư thút thít túm áo cậu.
\”Kì cái gì? Tao nói gì sai sao? Sai chỗ nào nói nghe coi..\” – Cậu thật sự không biết mình sai chỗ nào, đứa nhỏ này ngốc quá, không chịu nói làm sao mà biết cậu sai ở đâu.
\”Hức- em hong thích từ chết của cậu!..hức-\”
\”Sao lại không thích? Bộ mày tưởng mày không thích là tao không nói hả?\” – Cậu hai đó giờ được chiều, không thích thì kệ chứ.
\”Hức- oa~\”
Cậu hai thở dài, ôm lấy Tư đang khóc: \”Biết rồi, không nói thì không nói!\”
\”Hức- hức-\” – Tư thút thít vùi vào lòng cậu.
Cậu hai nắm chặt tay em, dẫn em về nhà mình. Nếu cứ để Tư ở nhà một mình, ăn trộm vô lỡ giết luôn Tư thì hoạ lắm. Về đến nhà cậu lén lút đưa Tư vào phòng mình, cẩn thận đóng rèm, khoá cửa lại để không ai nhìn thấy.
Tư thút thít đứng ở một góc, cậu hai ngồi xuống giường, nhìn lên đồng hồ thấy đã mười một giờ. Cậu kéo tay Tư lại, bảo: \”Đi ngủ, khóc quài..\”
Tư mếu máo nhăn mày, cậu hai thở dài rồi bảo: \”Tư đi ngủ, không mắng nữa, được chưa!\”
Tư đã buồn ngủ rồi, ngốc nhỏ ngày nào cũng ngủ sớm, nay mười một giờ còn chưa ngủ. Tư bị cậu hai kéo lại giường, vỗ vỗ vào gối bảo: \”Nằm xuống, lẹ lên\”