\”Anh, anh có thể cho em biết…vì sao anh lại làm cái nghề này không ạ?\”
Gemini ngập ngừng cất tiếng.
\”Ừm, được. Thế thì cậu muốn biết từ đâu.\”
\”Mọi thứ, em muốn biết mọi thứ về anh.\” – Nhận được sự đồng ý của Fourth tự dưng anh có tinh thần thẳng, nhón người về phía em, ánh mắt mong chờ.
\”Cậu ngồi ngay ngắn lại đã nào.\” – Fourth nhận thấy sự phấn khích quá lố của Gemini thì bật cười.
Chờ cho Gemini ngồi ngay ngắn lại, Fourth mới chậm rãi lên tiếng: \”Bắt đầu từ đâu nhỉ?\”
\”Norawit, cậu biết không? Một bông hoa thì không thể chọn nơi mình bung nở, cũng giống như một đứa trẻ nó cũng không thể chọn nơi mình được sinh ra.\”
\”Có người sẽ là con trai của một gia đình giàu sang, có người lại là con gái của một gia đình gia giáo. Và cũng có người…là con của một gia đình nghèo hèn, cha thì rượu chè, mẹ thì nhu nhược đến đáng ghét.\”
Mắt Fourth cụp xuống, trong ánh nhìn đang hướng về phía Gemini cũng chỉ toàn nỗi đau, một nỗi đau mong manh đến khó tả.
\”Tôi được sinh ra trong một gia đình như vậy đó. Nhớ năm đó mẹ tôi kể, bà lấy cha tôi năm 16 tuổi, do bị ông ngoại tôi ép.\”
\”Ông ngoại tôi khó tính lắm, không chịu ai trong xóm chỉ ưng mỗi cha tôi thôi. Mẹ nói cha tôi lúc đó vừa độ 20, chăm làm lại hiền lành, gia đình cũng coi là có của ăn của để, nên ông ngoại mới đòi gã mẹ đi.\”
\”Ai ngờ, cháy nhà mới lòi mặt chuột.\”
\”Lấy nhau về chưa được bao lâu thì mẹ tôi mang thai, bụng bà càng to thì da vẻ lại càng xấu đi. Lúc mang thai đã khổ, đến khi sinh lại càng khổ hơn.\”
\”Bà nội tôi, nhìn thì hiền hậu lắm, nhưng lại không khác gì con quỷ. Bà ta mặc kệ mẹ tôi đau đớn nằm trong phòng sinh, nhất quyết bắt bà sinh thường vì sợ sinh mổ em bé sẽ không được thông minh…nực cười không?\”
\”Thế là mẹ tôi phải vật vã trước cửa tử suốt một đêm dài đằng đẵng, đến khi tôi ra đời, cũng thật may tôi là con trai, còn là cháu đức tôn nên họ mới đối xử với mẹ tôi tử tế hơn một chút.\”
\”Nhưng cái thói đàn ông, chán cơm thèm phở chỉ là chuyện sớm muộn.\”
\”Cha tôi, ông ta ngoại tình bên ngoài lại không biết từ bao giờ đâm đầu vào cờ bạc. Nợ tiền người ta đến tán gia bại sản cũng chả chưa hết.\” – Fourth siết chặt nắm đấm, cố gắng kiềm nén cơn giận đang sục sôi nơi lòng ngực.
\”Mẹ tôi phải lao đầu vào kiếm tiền để nuôi cả cái gia đình thối nát đó, đối với tôi, mẹ là người vĩ đại nhất mà tôi từng thấy. Thế nhưng, bà cũng là người ngu ngốc nhất mà tôi từng biết.\”
\”Khi tôi có được ý thức riêng của chính mình, tôi biết mẹ mình đã phải chịu đựng những gì. Vô số, vô số lần tôi muốn bà hãy từ bỏ cái thứ đang ngày ngày bào mòn tâm hồn lẫn thân thể của bà đi, thế mà bà chưa từng nghe tôi. Cứ bảo tôi hãy nhẫn nhịn.\”
\”Làm sao nhẫn nhịn được đây??? Bà ấy cũng chỉ là con người, làm sao có thể chịu đựng những thế tồi tệ đang dẫm đạp lên lòng tự trọng của bà ấy, từng giây từng phút…\”


