Bé Yi về nhà đến giờ đã được 1 tuần, và bé nhận thấy sự khác lạ từ ba lớn và ba nhỏ.
Chẳng hạn như ngày thường ba lớn sẽ ôm ba nhỏ vào lòng mỗi khi xem ti vi, nhưng một tuần nay ba nhỏ ngồi một góc ôm kumamon còn ba lớn đi đâu mất tiêu.
Mọi khi rất ít khi nào ba lớn và ba nhỏ không ăn cơm chung, còn hiện giờ đó chính là ba lớn nấu xong liền bỏ đi, mặc kệ xem ba nhỏ có ăn cơm hay không cũng chẳng thèm nhìn đến.
Chuyện lạ nhất đó chính là ba nhỏ hay qua phòng của bé ngủ thay vì ngủ chung phòng với ba lớn, có khi lại qua phòng khác ngủ.
– Papa, có phải papa và appa không còn thương nhau nữa, sắp phải ly hôn rồi đúng không?
– Con nói gì vậy bé Yi, papa và appa vẫn bình thường!
– Không, appa không thương papa nữa, appa không còn quan tâm papa như mọi ngày nữa!
– Không phải vậy đâu bé Yi, appa chỉ giận papa thôi, vài ngày nữa sẽ bình thường thôi bé Yi, giờ thì con phải đi ngủ, bé ngoan thì không nên thức khuya đâu nhé.
– Vâng, papa ngủ ngon.
– Bé Yi cũng nghe ngon nhé.
Sau khi cho bé Yi uống sữa xong cậu liền bắt bé Yi đi ngủ, bé Yi còn nhỏ nhưng vô cùng lanh lợi, để ý mọi thứ xung quanh từng chút một, để ý luôn cả thái độ của hắn hàng ngày một.
Hắn giận cậu đến nay cũng hai tuần, hôm đó cậu ra ngoài gặp bạn, đó là một người bạn chơi rất thân ngày nhỏ, đã rất lâu cả hai không gặp nhau, đến khi gặp nhau cũng chỉ ôm nhau một cái, sau đó trên đường đi cậu và người kia nói chuyện hắn đi phía sau, đang nói chuyện vui vẻ cậu xoay sang người kia, vô tình chạm phải má người kia.
Người kia chỉ trò chuyện được vài câu đã bị alpha nhà mình xách về, còn hắn bị bỏ bơ vơ mặt cứ hầm hầm không nói không cười, cũng xách gối qua phòng khác ngủ, không thèm để ý gì đến cậu.
Mặc cho cậu ra sức năng nỉ nhưng vẫn giận, không thèm động chạm đến cậu luôn, nhưng vẫn còn chút lương tâm mà để lại chăn cho cậu.
Hắn chỉ không ăn cơm cùng cậu nhưng vẫn để ý từng chút một, cơm mỗi ngày nấu ba bữa, tối đến cũng làm nóng sữa để trên đầu giường cho cậu, không quên để thuốc kế bên, hắn vẫn biết cậu bỏ bữa, nhưng vẫn còn giận dỗi nên không nói, chỉ dùng hành động để cho cậu hiểu mà biết điều để tâm đến thân thể của mình một chút.
– Jungkook, Jungkook à…đừng giận nữa mà.
– Anh buồn ngủ rồi, đi ngủ đi!
Đùa, 8 giờ tối mà hắn buồn ngủ, đùa chắc, bình thường có khi 2 giờ sáng hắn còn hành cậu mà giờ 8 giờ tối đắp chăn đòi đi ngủ.
– Đừng giận em nữa mà, Jungkookie, đừng giận nữa.
Hắn vẫn nhắm mắt không quan tâm đến lời cậu, hơi thở đều đều, pheromone vẫn tỏa ra nhè nhẹ, đến khi nghe tiếng cửa phòng nhè nhẹ đóng lại mới mở mắt ra nhìn chầm chầm lên trần nhà.
Omega nhỏ ủy khuất lủi thủi đi về phòng một mình, tắm rửa sau đó chui lên giường cuộn tròn chăn lại, mặc kệ mái tóc ướt mèm kìa, nếu thường ngày hắn còn quan tâm cậu chắc chắn sẽ mắng một trận, còn hiện giờ hắn bỏ cậu qua phòng khác ngủ mất tiêu rồi.