Ngày 28 tháng 8, là ngày khai giảng của đại học B.
Thục Lâm đưa Lệ Dao đến trường học, bởi vì vừa mới đến Bắc Kinh chưa được mấy ngày, tạm thời thuê một căn phòng, còn chưa có xe, thế nên phải gọi taxi.
Lại vì trường học không cho phép xe công cộng vào bên trong, bọn họ chỉ có thể xuống xe ở cổng, Lệ Dao chỉ đeo cặp mang theo giấy thông báo trúng tuyển, hành lý khác đều được Thục Lâm xách.
Tân sinh viên cần phải đi báo danh trước, Lệ Dao theo chỉ dẫn trong khuôn viên trường đi đến chỗ báo danh tân sinh viên.
Sức lực của Thục Lâm lớn, cầm hành lý cũng tính là nặng đi theo sau nàng mà không hề cảm thấy mệt, ngược lại thu hút rất nhiều ánh mắt.
Vào thời điểm ngày nắng nóng, đi mấy bước đã ra mồ hôi.
Cô mặc áo ngắn tay bình thường, nhưng bởi vì quá nóng, còn quen vén góc áo lên đến vai, cơ bắp dưới cánh tay rắn chắc, hoàn hảo lại không bị quá lố.
Chân dài vai xinh, tay xách rất nhiều đồ, cô còn có thể thoải mái thong thả đi đằng sau một nữ sinh nhìn có vẻ non nớt.
Ngày tân sinh viên báo danh là ngày rất dễ khiến người ta sốt ruột, nhưng vẻ mặt người phụ nữ này lại lười biếng, trên mặt không có tý gì mất kiên nhẫn, ánh mắt luôn thích đuổi theo nữ sinh búi tóc trên đầu.
Rõ ràng hai người có vẻ tuổi tác cách nhau xa, nhưng không hề giống cái kiểu bạn gái từ lúc trung học đến đại học đó.
Cũng không phải nói nhìn Thục Lâm lớn tuổi, mà là Lệ Dao nhìn như tuổi nhỏ quá.
Cũng không phải nói nhan sắc của hai người họ không xứng với nhau, suy cho cùng có rất nhiều học sinh đại học chắc đều sẽ thích vẻ ngoài của cô, đủ ngang tàng, đủ năng nổ.
Nhưng kiểu cô bé nhìn có vẻ ngoan ngoãn như Lệ Dao chắc sẽ thích người có thành tích học tập tốt, là cái kiểu bên ngoài dịu dàng, lịch thiệp đó mới đúng, khó có thể tưởng tượng được sao bọn họ lại ở bên nhau.
Lệ Dao lại không biết người khác nghĩ như thế, chạy đi xếp hàng nhận đồ của tân sinh viên.
Thục Lâm đứng ở bên dưới bậc tam cấp đợi nàng.
Sau khi đợi Lệ Dao xếp hàng nhận đồ xong, phải đi tìm ký túc xá, thấy Thục Lâm đầu đầy mồ hôi, nàng lấy khăn giấy từ trong cặp sách ra, đưa qua.
“Chị ra mồ hôi rồi, lau trước đi.”
Con gái thích những đồ có mùi thơm, gói khăn giấy nhỏ mà Lệ Dao mua có mùi thơm, vừa đưa qua, mùi thơm mát phả vào mũi.
Thục Lâm không nhận lấy, cô đưa mắt nhìn hai tay đang xách hành lý của mình.
“Vợ à…”
Một tiếng \’vợ à\’ còn chưa gọi xong, Lệ Dao đã nhanh chóng giơ tay che miệng cô lại.
“Ở trường học đừng gọi em là vợ.”
“Chê bai bà đây làm xấu mặt?”
Nàng bỏ tay ra, lắc đầu.
“Không phải, chỉ là gọi ở trước mặt người khác, em vẫn không quen.”


