[Full] Trăm Năm Sau Khi Băng Hà, Trẫm Trở Thành Mối Tình Khắc Cốt Của Bạo Quân – Chương 88: Có lẽ tình này đã đủ sâu đậm – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Full] Trăm Năm Sau Khi Băng Hà, Trẫm Trở Thành Mối Tình Khắc Cốt Của Bạo Quân - Chương 88: Có lẽ tình này đã đủ sâu đậm

\”Y công nhận hắn.\”

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

Mẩu vụn bánh táo đỏ dính trên khóe môi, Tần Huyền Hiêu nhìn thấy, bèn ghé sát lại, đưa đầu lưỡi quét đi mẩu vụn ấy, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi Tần Đạc Dã.

\”Vừa rồi đều là lỗi của ta, khi đó ta sợ A Dã không cần ta nữa… dù biết không phải vậy, nhưng chỉ cần nghĩ đến thôi cũng thấy khó chịu.\”

Tần Huyền Hiêu kéo bàn lại gần, đặt sát bên mép giường, chỉnh lại y phục khoác trên người Tần Đạc Dã, rồi áp sát vào y, vươn tay ôm trọn lấy người trong lòng, \”Thôi đừng nhắc chuyện khi nãy nữa.\”

Tần Đạc Dã vốn chỉ đang trêu chọc hắn, lúc này thấy vành tai Tần Huyền Hiêu đỏ bừng, đạt được mục đích rồi mới tạm tha cho hắn.

Sau khi nuốt miếng bánh, một chén trà nhanh chóng được đưa đến bên môi. Hương thơm thanh mát của trà nham xộc vào chóp mũi, Tần Đạc Dã cúi nhìn, thấy nước trà màu nâu nhạt trong vắt, hơi nóng mỏng bốc lên từ mặt chén, y chạm tay thử, nhiệt độ vừa vặn thích hợp.

Phải thừa nhận rằng, Tần Huyền Hiêu chăm sóc y vô cùng chu đáo, từ rất lâu về trước đã vậy. Từ đi lại ngủ nghỉ, ăn uống thuốc men và mọi thứ cần thiết, người này đều chuẩn bị sẵn sàng từ trước cho y.

Tần Đạc Dã thả lỏng người, lười biếng dựa vào Tần Huyền Hiêu, nâng tay nhận lấy chén trà nhấp một ngụm. Hương trà thanh mát xua tan vị ngọt còn đọng lại trong miệng, cuối cùng lan tỏa giữa răng môi.

Tấm áo khoác trên người theo động tác nâng tay của y mà trượt dọc theo cánh tay, để lộ làn da trắng mịn như sứ. Cổ tay còn hằn vết cắn cùng những dấu vết của vô số nụ hôn.

Tần Đạc Dã quét mắt nhìn qua, rồi kéo áo lên lại, tiện thể trừng mắt nhìn Tần Huyền Hiêu.

Thật đúng là chó, cắn loạn không ngừng! Dù chẳng hề đau, thậm chí còn mang lại khoái cảm, nhưng để lại những dấu vết như vậy thực sự quá mức phóng đãng.

Tần Huyền Hiêu bị lườm, chỉ biết chột dạ cười một tiếng.

Trong điện, than lò và địa long cháy vừa phải, người bên cạnh cũng ấm áp vô cùng. Thành Liệt đế đang thoải mái cuộn tròn trong lòng hắn, cả xương cốt đều mềm nhũn, ngay cả cánh tay cũng lười nâng lên, y chỉ dùng ngón tay lười nhác cào cào mu bàn tay Tần Huyền Hiêu, ra lệnh: \”Bánh hoa sen.\”

Tần Huyền Hiêu lập tức đi lấy một miếng bánh hoa sen, đưa đến bên miệng y.

Hoàn hảo! Lần này không cần cúi đầu, chỉ há miệng là có thể cắn lấy miếng bánh. Y cắn một miếng nuốt xuống, thuận miệng nói: \”Thật là, cố ý mang về cho ngươi, giờ đều bị ta ăn mất rồi.\”

\”Không sao, có thể đút cho A Dã ăn, ta rất vui.\”

Tần Đạc Dã chịu không nổi, nghe những câu này mà nổi đầy da gà, y lập tức vỗ cằm Tần Huyền Hiêu: \”Mau bình thường lại, đừng nói mấy lời buồn nôn như thế.\”

\”…\” Tần Huyền Hiêu ôm cằm, đáp một tiếng.

\”Ngươi không đói sao?\” Tần Đạc Dã nhìn hắn từ trên xuống dưới đầy khó hiểu, chỉ thấy Tần Huyền Hiêu lắc đầu, lúc này y mới lạ lùng cảm thán: \”Quả nhiên tuổi trẻ sức dài vai rộng, giày vò lâu như vậy mà không thấy đói.\”

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.