[ Full ] Mùa Hạ Của Tôi – Chương 13. – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 10 lượt xem
  • 5 tháng trước

[ Full ] Mùa Hạ Của Tôi - Chương 13.

Hai tiết đầu buổi sáng hôm nay tôi có bài kiểm tra môn Toán. Nói là kiểm tra một tiết nhưng lượng kiến thức và thời gian giáo viên cho chúng tôi thường phải làm trong hai tiết mới có thể hoàn thành. Cấu trúc bài làm gần như đề thi Đại học.

Ngày trước vì sợ giáo viên dạy Toán nên tôi mới không thích môn toán nhưng từ khi lên cấp 3, giáo viên dạy Toán đã truyền cảm hứng cho tôi rất nhiều. Đó là một người thầy cực kỳ vui tính, lúc nào cũng nở nụ cười đối với học sinh của mình. Những bài giảng của thầy được lồng ghép từ những câu chuyện, những yếu tố hài hước tưởng chừng chẳng liên quan mà lại dẫn chúng tôi đến kiến thức thú vị.

Hôm nay tôi làm bài kiểm tra cũng ở mức ổn mặc dù hôm qua không ôn tập được nhiều. Tối qua ăn cơm xong, tôi giặt áo khoác cho Long rồi đọc qua các bài toán trọng tâm được một lát, cơ thể đã uể oải. Có lẽ vì bị dội nước lạnh vào người hồi chiều, cộng thêm việc đi hóng gió nên người tôi có chút mệt mỏi.

Nói đến chuyện giặt áo tôi mới nhớ mình đem áo cho Long từ sáng mà quên chưa trả cho cậu. Vừa định quay xuống bàn dưới, tôi đã thấy Long khoác ba lô ra ngoài. Hình như bên đội tuyển có xin cho cậu ấy những tiết không phải của môn khối có thể xuống sân tập luyện vì giải thi tỉnh đang đến gần.

Chắc phải hẹn cậu cuối giờ rồi. Nghĩ vậy, tôi liền lấy điện thoại nhắn cho Long một dòng tin, hẹn trả áo cho cậu.

Giờ ra chơi của tiết hai dài đến mười lăm  phút. Tôi nằm rệu rã trên bàn, đôi mắt nặng trĩu chỉ muốn nhắm lại, ngủ một giấc ngon lành, bỏ ngoài tai những âm thanh rộn rã của lớp học.

\”An, cô giáo vào rồi kìa.\” Thảo Chi bên cạnh lay lay cánh tay tôi nhắc nhở giáo viên của môn Địa đã bước vào.

Theo lời nhắc của Chi, tôi đứng lên chào cô rồi ngồi xuống, không quên cảm ơn cô bạn đã nhắc mình một tiếng. Hiện tại ở lớp đa số là những người không ưa tôi sau việc tôi và Long có dính dáng đến nhau, chỉ có Chi vẫn đối xử với tôi một cách bình thường.

\”An, sao mặt cậu đỏ thế? Cậu bị ốm à?\” Thảo Chi đưa mắt nhìn tôi, giọng lo lắng.

\”Hình như là vậy.\” Đúng là tôi cảm thấy trong người có chút khó chịu, sờ tay lên trán cũng thấy khá nóng. Có khi bị sốt thật rồi.

\”Có cần xuống phòng y tế không? Để mình đưa…\”

\”Không cần đâu, mình tự đi được.\”

Không để Thảo Chi nói hết câu, tôi đã ngắt lời từ chối. Tôi cảm thấy bản thân vẫn đủ sức để đi xuống phòng y tế xin thuốc hạ sốt. Đúng hơn là tôi không muốn liên luỵ đến Chi vì bây giờ, bản thân tôi đang là một người bị ghét, bị bắt nạt, Chi mà dính dáng đến tôi, kiểu gì cũng bị đám người kia đem ra xỉa xói. Tôi không muốn cô bạn phải dính vào rắc rối không đáng có.

Tôi xin phép giáo viên dạy Địa xong liền một mình men theo hành lang xuống phòng y tế. Không biết là xui rủi thế nào mà tuần này tôi phải vào đó đến tận hai lần.

Đi giữa cái nắng trên sân trường, não tôi như bị căng ra khiến cả đầu choáng váng. Những tia nắng gay gắt đổ xuống từ bầu trời không một gợn mây khiến mọi thứ xung quanh trở nên nhòe nhoẹt, hư ảo. Dường như có một lớp màng bao bọc lấy cơ thể làm mỗi bước chân trở nên nặng nề.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.