23.09.21
– Mày ơi…
Nga vẫn tiếp tục công cuộc đọc truyện đam mỹ xuyên lục địa, thậm chí nó còn không thèm quay sang liếc mắt nhìn mình lấy một cái. Mình nhìn cái Trang, lại tiếp tục gọi:
– Mày ơi…
– Rồi mày bị làm sao? – Cả hai đứa đồng thanh hỏi, mình cố gắng mỉm cười bình thường hết sức có thể:
– Đây không phải là chuyện của tao, chuyện của một người khác nhé.
Trước khi kể, mình nhấn mạnh câu nói đó tận ba lần, cả đám cứ chăm chú nhìn, mặt tụi nó đều hiện ra dòng chữ \”chắc tao tin\”.
Tin hay không đều phải nghe mình giãi bày nỗi lo lắng giấu kín bao ngày.
– Tạm gọi bạn nam là H1, bạn nữ là H2 và một bạn nữ khác tên Q. Bạn Q thích bạn H1 rất nhiều, bạn H2 thì ghét bạn H1 kinh khủng khiếp. H2 cố gắng giúp H1 và Q thành đôi. Tuy nhiên, từng ngày trôi qua, bạn H2 mới nhận ra H1 không xấu xa đến thế. Chuyện lại càng rắc rối hơn khi H2 dần dần thích ngược lại H1. Có phải H2 rất xấu xa không?
– Mày là H2 à? – Mình trợn tròn mắt sau câu nói của Nga, lắp bắp đáp:
– Không, tao không phải.
– H1 là Nhật Hưng, H2 là mày, Q là Trúc Quỳnh chứ gì? Rõ như ban ngày.
Cái Trang vừa dứt lời, mình đã cúi gằm mặt chữa cháy.
Mình đã suy nghĩ rất lâu về chuyện của Hưng và Quỳnh.
Trước kia, mình hết sức nhiệt tình trong việc trở thành \”thuyền trưởng\” của cặp đôi trai tài gái sắc này. Song, từng ngày trôi qua, mình không còn ghét Nhật Hưng như lúc ban đầu nữa, đặc biệt mỗi khi hai người họ nói chuyện với nhau, nỗi buồn cứ len lách từng chút một trong trái tim nhỏ bé của mình.
Mình ghét điều đó, ghét cái cách mà bản thân đã vô tình rung động trước Nhật Hưng. Mình luôn ngẫm nghĩ liệu rằng bản thân có phải vô tình gây ra điều có lỗi với Trúc Quỳnh hay không.
– Nhật Hưng không thích Trúc Quỳnh nên là mày không cần phải cảm thấy có lỗi, cứ bình thường thôi.
– Tại sao mày lại biết chắc điều đó?
– Tao học chung với hai đứa kia từ hồi cấp 2 rồi. Quỳnh thích Hưng, ai chẳng biết. Thế nhưng Hưng lúc nào cũng né Quỳnh như né tà.
Trang không nhìn mình, giọng điệu chầm chậm kể lại chuyện thuở cấp hai.
– Tao thấy bản thân rất kỳ quặc, rất đáng ghét, rất vô duyên ấy. Nếu Trúc Quỳnh biết được, hẳn sẽ đau lòng lắm.
Mình rầu rĩ đáp, lòng lại nặng trĩu như đám mây đen kịt chuẩn bị tuôn cơn mưa nặng hạt xuống mặt đất.
– Được rồi mà, mày không cần phải trách bản thân nhiều vậy đâu. Tình cảm vốn là chuyện khó nói nhất trên đời còn gì?
Mình gật đầu thay câu trả lời. Thành thật mà nói, mình không biết nên xử lý đống hỗn độn trong lòng như thế nào. Tối hôm ấy, mình trằn trọc nghĩ mãi.
Rồi sẽ có ngày mình không thích Nhật Hưng nữa…
Thật ra vẫn nên nói thẳng với Trúc Quỳnh thì hơn, mình cầm lấy điện thoại, soạn thật kĩ lời văn: