Chương 24: Phát hiện sự thật, gặp lại em trai.
***
So với vài ba câu nói ngắn ngủi của cái hệ thống đột ngột xuất hiện, thì những chuyện nhỏ nhặt hàng ngày suốt hơn hai năm qua mới là thứ chiếm phần lớn trong trí nhớ của Đào Nhạc.
Nhưng có một điều cậu tin chắc.
Thật sự có tận hai người.
Mọi thứ đều để lại dấu vết!
Trước đây cậu không hề nghĩ theo hướng này vì quá tin tưởng Cố Diệp Tùng, không có nghĩa cậu thực sự không phát hiện ra điều gì, bằng chứng trong tay cậu nhiều vô kể!
Cậu nằm xuống giường cùng người đàn ông có mùi bạc hà, mơ mơ màng màng nhìn người kia đứng dậy hình như đi vào nhà vệ sinh, khi quay về lại biến thành mùi gió biển.
Đổi người, chắc chắn là đổi người rồi!
Trong chớp mắt, Đào Nhạc nhớ lại cảnh tượng mình lên giường với ông chồng có hai mùi pheromone tách biệt, cái gì mà tách biệt, rõ ràng là hai người khác nhau! Bọn họ cùng nhau! Cùng nhau… bắt nạt cậu!
Má nó! Đồ khốn nạn!
Đào Nhạc xấu hổ đến nổ tung, lửa giận bùng lên tận đỉnh đầu khiến cơn buồn ngủ vừa mới kéo đến đã tan biến không dấu vết, cậu giơ tay lên giáng một cái tát vang dội.
Cố Diệp Tùng ôm lấy bắp tay đỏ ửng, đang mệt mỏi nên ngỡ ngàng nói: \”…Vợ? Sao vậy?\”
Cố Diệp Tùng vội vã trở về nhà, nhanh chóng tắm rửa thay bộ đồ ngủ giống hệt Cố Diệp Lâm ở lầu một, rồi nhẹ nhàng lên lầu hai đổi ca với em trai. Anh vừa đi công tác về đang rất cần ôm vợ nạp lại năng lượng, vừa lên giường còn chưa kịp ôm đã bị ăn đánh.
Đôi mắt phượng tràn ngập vẻ tủi thân và hoang mang, còn có chút lo lắng cho Đào Nhạc, chẳng lẽ anh đã làm sai điều gì sao? Hôm nay vợ sao vậy?
Ngọn lửa giận của Đào Nhạc \”phụt\” một tiếng bị dập tắt chỉ còn lại chút tàn khói, cậu mạnh miệng phát cáu với Cố Diệp Tùng: \”Thích đánh thì đánh, kệ em, ngủ đi.\”
Cố Diệp Tùng đáp lại \”à\” một tiếng, anh mới là người mấy ngày nay chưa được chợp mắt, đang định kể khổ với Đào Nhạc vài câu về công việc mệt mỏi để được dỗ dành nhưng lời thoại đã bị Cố Diệp Lâm cướp mất, đành phải nuốt xuống những \’lời vô nghĩa\’ rồi ôm lấy cậu: \”Vợ đánh nhẹ thôi, anh hơi buồn ngủ…\”
Âm cuối tan biến trong cơn buồn ngủ, tinh thần căng thẳng được thả lỏng hoàn toàn trong khoảnh khắc được bao phủ trong hương thơm ngọt ngào của Đào Nhạc, anh ngủ thiếp đi ngay tại chỗ.
Đào Nhạc lại không hề thấy buồn ngủ, tối qua cậu ngủ rất ngon, giữa trưa ngủ cái gì mà ngủ.
Cậu xoa xoa bắp tay vừa bị mình đánh, chậc, thấy cảm giác không tệ thế là bắt đầu nắn bóp. Cố Diệp Tùng rúc vào lòng cậu, Đào Nhạc sợ đánh thức anh nên không bóp nữa, chuyển sang vỗ nhẹ vào lưng anh một lúc, đợi người kia ngủ say mới vươn ngón tay nghịch mái tóc hơi dài mềm mại của anh.