Sau ngày hôm đó, Vân Tranh thấy hình như Chiêu Đệ đối với anh có thêm chút dịu dàng.
Thời tiết bắt đầu trở lạnh, khoảng thời gian trước ông bà nội của anh còn qua đây chăm sóc Chiêu Đệ, thai nghén của cô cũng đỡ hơn rất nhiều. Lúc vui vẻ hát vài câu dân ca làm bà nội cười không mở nổi hai mắt, ngầm ra hiệu anh mau chóng rước cô vào cửa, đừng để sinh ra một thành nhóc thúi giống như anh.
Chủ tịch Tống mang qua rất nhiều đồ dùng dành cho em bé, Chiêu Đệ đều thích, lúc không có gì làm thường xuyên lấy ra nhìn.
Tối nay Vân Tranh làm món lê hầm với bối mẫu Tứ Xuyên* cho cô ăn, lúc bước vào phòng ngủ, anh thấy cô đang đọc sách, là quyển 《 Richard II 》 mà trước đây hai người hay đọc.
*Món ăn có tác dụng bồi bổ
Vân Tranh buông đồ trong tay xuống, \”Em đừng xem nữa, ăn chút gì đi.\”
Chiêu Đệ đóng sách lại, ngồi xuống ghế, đồ ăn tối nay anh hầm rất ngon, không ngọt, không mặn, rất vừa miệng.
Vân Tranh cởi nút áo sơ mi, rút áo từ trong quần ra, đi đi lại lại trước mặt Chiêu Đệ, cô buông muỗng, \”Anh sao vậy?\”
Anh quả nhiên là rất khẩn trương nói, \”Tuy rằng biết trước kết quả nhưng vẫn muốn thử thêm lần nữa.\” Anh lấy nhẫn ra, \”Chiêu Đệ, chúng ta kết hôn đi.\”
Không có sự im lặng giống như trước đây, cũng không có mấy lời từ chối, âm thanh muỗng va vào chén sứ giòn tan, trong nhà yên ắng, cô hỏi anh, \”Vân Tranh, anh dùng lời kịch của Richard II thổ lộ lại lần nữa cho em nghe đi.\”
Vân Tranh nắm chặt chiếc nhẫn đứng lên, anh rất bất ngờ, không chút do dự nói ra, \”Sinh mệnh của anh là Chiêu Đệ, hai người hòa làm một thể, không có em, sinh mệnh này của anh không thể tồn tại.\”
Chiêu Đệ cười, anh rất nhớ nụ cười này của cô, giống như lúc ở căn phòng số 560, khi anh lén lút hôn cô, khi hai người đột nhiên nhìn nhau.
Cô lấy chiếc nhẫn xỏ vào ngón áp út, nâng tay lên ngắm nghía, \”Vừa khít luôn.\”
Vân Tranh ôm siết cô, hôn từng cái từng cái xuống trán của cô, \”Chiêu Đệ, em đồng ý với anh, em đồng ý rồi.\” Anh ôm chặt cô vào lồng ngực, \”Ngày mai mình đi lãnh giấy đăng ký được không?\”
Chiêu Đệ gật đầu.
Hai mắt anh đỏ lên, \”Em nghĩ kỹ rồi? Em xác định?\”
\”Ừ.\”
Anh chưa bao giờ cảm thấy âm thanh nhẹ trong cuống họng này lại êm tai như vậy.
Chiêu Đệ xoa chiếc nhẫn: \”Anh mua lúc nào vậy?\”
\”Ngày thứ hai sau khi em trở về.\”
\”Là cái ngày em mắng anh té tát đó hử?\”
\”Ừ.\” Ngày đó anh mang theo vết thương lòng ra cửa hàng đá quý, chọn tới chọn lui mới chọn được chiếc nhẫn này. Anh nghe nói một chiếc nhẫn có thể trói chặt một người, tiếc là sau đó anh không có cơ hội đưa cho cô.
\”Đồ ngốc.\” Cô hôn anh, Vân Tranh cứng đơ người, đây là lần thứ hai cô chủ động hôn anh.
Anh cảm thấy hạnh phúc tới quá bất ngờ, trong mắt không khỏi chớp đầy sao.