Mấy ngày gần đây, Becky khá bận rộn. Không ít công việc của Freen cần người đứng ra xử lý, mà Becky luôn phải đi cùng. May mắn thay, hai người có quan hệ vợ chồng hợp pháp, nên nhiều việc Freen có thể giao cho Becky thay mặt xử lý.
Khi Arlan Armstrong vừa từ bên ngoài trở về, trợ lý đã báo cáo tình hình bên C thị.
\”Cậu vừa nói gì? Hiện tại mọi việc từ Freen đều do Becky đứng ra thay mặt? Ý này là sao?\”
Arlan Armstrong không tin vào tai mình.
Becky Armstrong – chẳng phải đó là tên của đứa con gái mà ông đã cắt đứt quan hệ hay sao?
\”Đúng vậy, chính là như ngài hiểu. Đối với vụ hợp tác với tập đoàn khai thác khoáng sản lớn nhất, phía bên họ đã liên hệ vài lần, nhưng đều bị đại tiểu thư từ chối. Gần đây, đại tiểu thư đã làm không ít việc. Mặc dù không giữ chức vụ chính thức tại C thị, nhưng vị trí của cô ấy tương đương như trợ lý cấp cao.\”
Arlan Armstrong nhíu mày. Thông tin này khiến ông không biết phải tin thế nào.
Cô con gái mà ông từng yêu cầu chuyển sang ngành thương mại, sau đó lại đoạn tuyệt quan hệ với ông để làm nhiếp ảnh, giờ đây đang làm việc cho C thị?
\”Đi tra thêm đi, xem con bé đang làm gì. Nếu C thị không muốn hợp tác với chúng ta, cứ để họ tiếp tục tìm mỏ và bàn bạc với chi nhánh công ty. Đừng để con bé biết chuyện này có liên quan đến tôi.\”
Sau một hồi suy nghĩ, Arlan Armstrong trầm giọng nói. Ông muốn xem rốt cuộc Becky đang toan tính gì – là trò chơi nhỏ hay có mục đích nào khác.
Trong khi đó, Becky không hề hay biết chuyện Arlan Armstrong đang theo dõi mình. Cô vẫn bận rộn với công việc.
Hôm ấy, khi về bệnh viện, Becky bị trễ vì quá nhiều việc, cộng thêm kẹt xe trên đường, thành ra qua mất giờ cơm chiều. Cô gọi điện đến bệnh viện thì được dì báo rằng bà đang nấu ăn và bảo cô không cần lo lắng, mọi người chăm sóc Freen rất chu đáo.
Trước đây, sức khỏe của Freen không tốt, ăn vào thường nôn ra, đến mức phải truyền dinh dưỡng. Becky từng nghe Yuki Lawrence nói về tình trạng này. Gần đây, sau khi cô trở về, Freen bắt đầu ăn uống được hơn, sức khỏe dần cải thiện.
Thấy thời gian trôi qua, Becky không khỏi lo lắng. Cô sợ nếu không về kịp, Freen sẽ không ăn được bữa cơm khác hoặc lại nôn ra. Trên đường kẹt xe mãi không nhúc nhích, Becky quyết định xuống xe, tìm một chiếc xe đạp công cộng và đạp qua theo bản đồ, cố gắng về sớm nhất có thể.
Trời vừa tạnh mưa, không khí vẫn ẩm ướt. Becky đi dưới làn gió lạnh, bụng có chút khó chịu. Khi đến bệnh viện, mùi không khí ẩm mốc làm cô thấy buồn nôn, nhưng cô cố nhịn và nhanh chóng bước vào khu phòng bệnh, đi đến phòng của Freen.
Khi Becky đến, dì đã chuẩn bị xong bữa cơm.
\”Becky, con về rồi à. Đúng lúc lắm, vào đây ăn cơm luôn đi, để dì lấy cơm cho con.\”
Dì vui vẻ nói khi thấy cô.
\”Dì, không cần phiền dì đâu, để con tự làm được rồi.\”
Becky từ chối, sau đó quay sang nhìn Freen.
Freen đang ăn cháo, trên tay cầm một chiếc bánh bột ngô, từng miếng nhỏ từ tốn đưa lên miệng.