Arlan Armstrong cảm thấy trong lòng lạnh buốt. Emilie Armstrong vốn là niềm tự hào lớn nhất của ông, từ nhỏ đã ngoan ngoãn, luôn làm theo những gì ông nói. Nhưng giờ đây, sao mọi chuyện lại trở nên như thế này?!
\”Các con đang đi sai đường, làm ba mẹ chẳng lẽ không nên sửa chữa lại? Chẳng lẽ cứ để các con tiếp tục phát triển theo hướng sai lầm sao? Emilie, con đã nghỉ vài ngày rồi, nghỉ ngơi đủ chưa? Lại đây, đừng học hư nữa!\”
Arlan Armstrong nhíu mày, nói với vẻ tức giận.
Nghe xong, sắc mặt Becky tái đi một phần.
\”Học hư\” sao?
Trong lòng cô bỗng dâng lên cơn giận. Có lẽ giữa cô và người đàn ông trước mặt là hai thế giới đối lập, không cách nào bình tĩnh nói chuyện với nhau được.
Becky siết chặt nắm tay, cảm giác cánh tay bị thương căng lên đau nhức. Ngay lúc đó, một bàn tay dịu dàng đặt lên tay cô, nhẹ nhàng xoa lên mu bàn tay. Bàn tay cô bất giác thả lỏng.
\”Con không học cái xấu, con cũng không làm gì phạm pháp! Ba, nếu ba cứ tiếp tục như vậy, con sẽ cắt đứt quan hệ với ba. Con chỉ muốn ở bên chị và chị dâu, con không muốn trở về nữa!\”
Emilie mím môi, nói dứt khoát, rồi từ phía sau ôm lấy Becky để tìm sự che chở.
Nghe đến chữ \”cắt đứt quan hệ\”, Arlan Armstrong tức đến run người.
Một người, hai người, đều muốn cắt đứt quan hệ với ông sao?!
Lúc này, Freen, đứng ngoài cuộc, lên tiếng:
\”Giáo sư Arlan, với tư cách là người ngoài, tôi xin phép nói vài lời. Emilie hiện tại không còn là trẻ con nữa, em ấy có chính kiến của mình. Có thể hạng mục mà ngài nói có giá trị thương mại rất lớn, cũng như giá trị học thuật cao, nhưng đối với Emilie, nó không mang lại bất kỳ giá trị cảm xúc nào. Vì vậy, nó chẳng có ý nghĩa gì với em ấy cả.
Trước đây, em ấy không có quyền lựa chọn, không có ý thức tự chủ. Nhưng giờ đây, em ấy muốn làm những điều khác biệt, và quan điểm của em ấy không giống với ngài. Điều đó không có nghĩa là em ấy đang làm sai. Xin ngài hãy cho em ấy thêm thời gian và sự thấu hiểu.\”
Freen nói với giọng điềm tĩnh, trong khi ánh mắt Becky và Emilie vẫn còn đầy cảm xúc kích động. Arlan Armstrong, mặt lúc đỏ lúc tái, lặng im nhìn Freen.
Khi Freen nói xong, Emilie tựa đầu về phía Freen đầy tin tưởng, nhưng bị Becky ngăn lại, không cho cọ vào người.
Arlan Armstrong nhìn chằm chằm vào Freen, ánh mắt dần thay đổi. Sự giận dữ tan đi, thay vào đó là vẻ suy sụp.
\”Được rồi, tiếp tục chơi đi.\”
Ông thở dài, quay lưng bước đi.
Nhìn bóng lưng của ông rời xa, Emilie vừa cảm thấy vui mừng, lại vừa có chút hụt hẫng khó tả.
\”Thật ra… con không muốn làm ba buồn… Nhưng tại sao ba không thể giống như chị và chị dâu chứ?\”
Emilie nhíu mày, khẽ nói.
Becky nhìn em gái, bỗng cảm thấy dường như Emilie đã trưởng thành thêm một chút.
\”Hì hì, chị dâu đúng là lợi hại! Vừa nãy lời chị dâu nói chính là những gì em muốn nói! Thật tốt quá, ba đi rồi, giờ chúng ta có thể chơi! Hai chị có muốn đi công viên trò chơi không? Để em mời!\”