[Fanfic] [Kim Taehyung – Bts] Hạ Rồi Sang Đông – Phiên ngoại 1: Hồ ly từ phương nào? (pt.1) – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Fanfic] [Kim Taehyung – Bts] Hạ Rồi Sang Đông - Phiên ngoại 1: Hồ ly từ phương nào? (pt.1)

Trong khoảng khắc hỗn loạn tứ phương, cô ôm lấy cơ thể trằn trịt nhiều vết thương lớn nhỏ chạy bạt mạng đâm thẳng vào phía trước. Mấy tên tướng cướp trên yên ngựa thúc dây tìm kiếm dấu hình tên tội phạm vừa mới bị phát hiện lấy. Nhạc Hân đâm đầu vô khu rừng lớn phía trước, tâm trí bây giờ cô hỗn loạn chỉ biết nghĩ nhiều cây như thế sẽ dễ lẩn trốn bọn chúng hơn.

Cô là Đại công chúa nước bên vì ham chơi săn bắt thú hiếm nên lạc hẳn vào địa đạo cấm của bọn cướp gian manh. Chúng vì thấy cô đi xe ngựa xa hoa, vòng vàng khắp người liền đuổi theo giết người cướp của. Ngựa và xe cô đều bị bọn chúng giữ lấy, hai người hầu theo mình cũng bị giết chết tất tưởi. Nhạc Hân chỉ biết cười khổ vì vừa quyết chiến với hơn mười mấy tên cướp lại xuất hiện thêm vài chục tên tứ phía tấn công. Cung tên liên hoàn lao tới người khó mà đỡ kịp nên bị trọng thương không nhẹ.

Nhạc Hân ngồi hẳn vào gốc cây cổ thụ to lớn núp. Ôm lấy vai trái bị ghim một mũi tên ngấm độc, cô nhíu mày đau đơn rồi tự tay bịt miệng bản thân cắn răng chịu đựng rút hẳn cung tên ra. Ok Heun kìm lại giọng rên rỉ đau sắp chết của bản thân, cô thở hắt hơi nặng nề toả khói mờ ra. Bây giờ đang mùa đông, trời vừa rét vừa khô, môi cô nứt nẻ trắng bệt dính vài vết máu. Ok Heun tức giận quăng cung tên ra xa.

\”Để cho bổn vương thoát chết hôm nay được, ngày mai sẽ là ngày tận của bọn ngươi!\” Cô gầm gừ tức giận.

Mắt cô bắt đầu nhoè đi vì độc nhược, cơ thể tê lại tay chân cũng khó mà di chuyển dù là đưa lên hay đưa xuống. Nhạc Hân cố báu vào lòng bàn tay giữ sự tỉnh táo cho mình. Con mẹ nó! Chạy được đến đây là kì tích với chất độc này rồi!

Cơn hoảng loạn chưa nguôi thì mờ nhạt trong tầm nhìn mình một người đàn ông cao nhồng, thân hình hơi đô con đi tới chỗ cô đang gục người. Nhạc Hân cố nhìn ra là ai nhưng không thể, mắt cô đã nhoè đi rất nhiều rồi. Bản thân không chịu nổi nữa, đôi mắt nhắm nghiền lại khi người đàn ông ấy bước tới sát trước mặt cô. Nhạc Hân chỉ còn nhớ khung cảnh rừng núi rộng lớn chìm trong bóng tối dày đặc, ánh sáng duy nhất ở đây là ánh trắng rọi sáng một mảng lấp ló khuôn mặt điển trai. Đom đóm từ đâu phát tán ra chiếu thêm sự sống cho đường đi, cô thấy thêm người đàn ông có đôi tai trắng phớ cùng với một cái đuôi ngoe ngẩy lắc lư mỗi bước đi.

Yêu quái!!!! Cô muốn chạy trốn!!!

Nhạc Hân lầm bầm gì đó trong miệng, muốn hét lên nhưng thân thể tàn kiệt không làm gì được hơn. Thôi thì chết trong tay người đẹp trai cũng đáng. Con yêu quái điển trai…

Sáng hôm sau, mặt trời xuyên từ ngoài vào trong mái nhà lá, lấp ló động lại trên gương mặt cô. Nhạc Hân thân thể đã đỡ căng thẳng, người cũng chẳng còn đau đớn vì thương tích từ từ mở mắt. Tia sáng từ mặt trời chiếu vào khiến cô nhíu mày đôi chút sau đó ngồi dậy trên chiếc giường tre đơn xơ.

\”Đang ở đâu đây?\” Cô thì thầm một mình.

\”Nhà tôi\” Vẫn dáng vẻ cao nhồng ấy đôi phần đô con không quá đáng sợ như mấy tên đô con tướng cướp, đang đi từ cửa vào nhìn cô.

Ah…mỹ nam…nhưng tai và đuôi đâu mất rồi? Hôm qua rõ ràng…rõ ràng cô nhìn thấy có hẳn tai và đuôi mà. Hồ ly tinh?!

\”Ngươi…\” Nhạc Hân ngước mắt lên đánh giá nhan sắc người đối diện.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.