Hiện giờ theo cậu dự đoán cũng tầm 5 đến 10 phút cậu bị mắc kẹt trên này. Mồ hôi cậu chảy như suối nhưng nãy giờ chẳng có ai nghe thấy tiếng cậu cầu cứu. Phải nói là không một bóng người nào đó xuất hiện ở chỗ này để mà nghe thấy nó.
“Ai đó cứu tui, cứu tui với.” Không biết vì lí do gì mà nước mắt cậu rơi thật, cậu gào lớn.
“Ôi trời ơi, mình khóc thật rồi, ai đó cứu tui đi.” Isagi vừa thút thít vừa nghĩ.
“Nè nè, đồ mít ướt, sao tự dưng khóc vậy? Với lại sao leo lên đó vậy? Trên đó có gì vui hở?” Bỗng từ phía dưới cái cây phát ra tiếng nói.
“Ôi trời ơi! Con người đây rồi!” Isagi mừng rỡ quay xuống nhìn. Nhìn ân nhân chuẩn bị đến giúp mình. Điều đầu tiên cậu thấy cũng là điều làm dập tắt hy vọng của cậu.
“Lùn tịt!” Cái tên ở dưới lùn tịt, thậm chí là một đứa nhóc con quen thuộc. Cậu đã khóc còn khóc to hơn, tên kia thấy vậy hoảng loạn hỏi:
“Gì vậy, tự dưng khóc lớn hơn vậy. Ê! Có nghe thấy hông? Nín coi!”
Nghe tên kia nói cậu quay xuống nhìn, càng nhìn càng muốn ứa nước mắt, cậu than thở:
“Trời ơi, tui tưởng có người đến giúp cơ! Ai ngờ là một tên trẻ con lùn tịt. Hức trời ơi, kêu ai đó đến giúp tui coi. Tui bị kẹt trên đây rồi, chân bị cành cây kẹp rồi, không thoát ra được.”
“Nè nè! Nói ai lùn hả, nói cho nghe tui là người cao thứ 3 trong gia đình đó!” Tên kia bực bội dậm chân, cậu ta quát lớn.
“Trời ơi nhà cậu có mấy người mà nói nghe ghê vậy?” Isagi ngừng khóc một lúc, đưa mắt xuống nhìn, thắc mắc.
“Thì có ba người, cha của tui cao nhất, mẹ cao nhì thì tui cao thứ ba. Lớn rồi đó. Ghê không!” Nghe vậy, cậu bé kia tự hào nói, tay vỗ vỗ ngực.
“Trời ơi! Tìm ai đó giúp tui xuống coi! Cái đồ cao thứ 3!” Isagi nghe vậy nghệch mặt, gào lớn.
“Ý gì đây, mà đừng có mà coi thường tui, tui có siêu sức mạnh đó. Đây, coi anh hùng ra tay nè.” Nhóc con bên dưới nói rồi hướng hai bàn tay lên cao. Một ánh sáng xanh lá vây quanh lấy tay cậu ấy, cành cây giữ chân cậu bỗng nới lỏng ra chút ít. Cậu nhanh chóng rút chân ra ngoài. Isagi trầm trồ nhìn chân của mình cuối cùng được thoát, lòng không khỏi sung sướng.
“Hú, thoát rồi ơn trời! Con cảm ơn Người nhiều lắm!” Isagi mừng rỡ chắp hai tay hướng lên trời. Điều đó khiến tên bên dưới không hài lòng, cậu ta quát lớn:
“Ê! Người giúp cậu là tui chứ không phải Ông Trời à nhe. Cảm ơn nhầm người rồi.”
“A, quên mất. Xin lỗi nhe, mới được thoát nên mừng quá! Cảm ơn cậu nha!” Isagi quay xuống nói rồi bỗng mặt tái xanh lại.
“Rồi leo xuống đi chứ, tính ở trên đó đến bao giờ?” Tên bên dưới nhăn mặt.
“Ê, giúp tui leo xuống được không?” Cậu bé bên dưới thấy mặt cậu tái xanh và dường như không có dấu hiệu sẽ leo xuống liền thắc mắc. Nhìn một lúc, cậu ta ngôn ra, khẽ cười khinh rồi nói, giọng nói có phần trêu chọc: