Một ngày nữa lại trôi qua. Bắt đầu một ngày mới và cậu phải học với ông thấy có nụ cười quái dị kia. Và điều đó khiến cho cơ mặt của cậu hôm nay cứng nhắc.
Cậu đang đứng đợi trong phòng học chờ đợi. Cậu đứng khoanh tay ở giữa phòng. Bàn chân đều đều lên xuống. Cậu thở hắt một tiếng.
“Sao thấy ấy nay lại đến lâu thế?” Cậu nhăn mặt nghĩ, “Có lí do để đuổi ông ấy rồi đúng không? Nhưng như vậy thật giống lời ba mình nói. Chết tiệt.” Isagi khẽ thở dài.
Cứ đi qua đi lại, miệng không ngừng thở dài. Bỗng cánh cửa mở ra, Isagi quay mặt lại tính bắt đầu làm động tác chào hỏi mới được dạy của vị gia sư kia thì liền đứng người. Cánh cửa đã được mở hẳn ra nhưng phía bên ngoài lại chẳng có ai. Cậu khẽ rùng mình, rướn người ngó ra ngoài, không thấy bóng người ở bên ngoài đâu cả. Xung quanh vang lên tiếng gọi, giọng nói trông vô cùng thảm thương:
“I-sa-gi ơi, I-sa-gi à. Đến đây đi.”
Đôi đồng tử thoáng thu nhỏ, cậu hoảng sợ quát lớn:
\”Ai đó? Là ai? Là ai đó.”
Giọng nói bí ẩn kia vẫn không ngừng vang lên, dường như không có ý định trả lời câu hỏi của cậu:
“I-sa-gi ơi, I-sa-gi mau đến đây nào, mau đến đây đi.”
Nhiệt độ xung quanh bỗng nhiên giảm mạnh, cánh cửa sổ của căn phòng tuy đã được đóng kín nhưng vẫn có vài cơn gió khẽ chạm vào tấm lưng khiến cậu ớn lạnh. Những kệ sách xung quanh bỗng biến mất, căn phòng trống rỗng, giọng nói kì lạ vẫn vang lên không ngừng.
Sức khỏe tuy bình thường nhưng nhịp thở của Isagi tăng mạnh, nhưng một người ở trong cơn nguy kịch. Cậu liếc nhìn xung quanh. Rồi một bóng đen lướt qua cậu, nó đi đến đâu thì ánh sáng liền mất đi đến đó. Giọng nói bí ẩn kia biến mất. Mất đi ánh sáng, đôi mắt vẫn chưa kịp thích nghi, thân thể Isagi run lên bần bật. Cậu khẽ xoa mắt mình, rồi ngước lên, con ngươi co nhỏ lại nhìn thẳng về phía cửa mở.
“Mình cần rời khỏi đây ngay!Và lối này là đường đi duy nhất.” Cậu thầm nuốt nước bọt, chân nhích lên một bước rồi liên tục liên tục đi, từ từ đi ra khỏi cánh cửa. Bên ngoài là một dãy hành lang u tối không xác định được có điểm dừng hay không, hai bên là những cánh cửa sổ cỡ lớn và bọn chúng đối xứng nhau kéo dài về phía màn đêm kia.
Cậu đi thêm một bước nữa. Tiếng “rầm” lớn vang lên, cậu quay phắt lại phía sau, cánh cửa ban nãy đóng lại, cậu đi đến thử mở cửa. Cánh cửa lập tức mở ra căn phòng trống rỗng biến mất thay vào đó là dãy hành lang y như nơi cậu đang đứng. Tối tăm và lạnh lẽo đến đáng sợ. Mồ hôi lạnh dần xuất hiện trên khuôn mặt cậu.
Isagi chạy đến cửa sổ nhìn ngó, không có gì ở ngoài trừ một màu đen tuyền. Các cảnh cửa sổ khác cũng tương tự. Tinh thần cậu bắt đầu trở nên rối loạn, nhiệt độ tuy rất lạnh nhưng mồ hôi cậu lại cứ tuôn. Cậu chợt nhớ ra, liên tục gọi:
“Lucky! Lucky! Cậu đâu rồi? Mau xuất hiện đi!”
Không xuất hiện tấm bảng xanh nữa, không một lời đáp trả, Isagi hoảng loạn suy đoán và mong cầu nó là sự thật: