Trong một thế giới nơi quỷ dữ và hoa nở cùng tồn tại, Shigure – con quỷ sinh ra từ cẩm tú cầu độc – sống lặng lẽ ở rìa khu rừng mù sương. Cơ thể hắn, dù đẹp đẽ như đoá hoa tím mộng mị, lại ẩn chứa chất độc ăn mòn mọi thứ hắn chạm vào. Chỉ một cái vuốt ve nhẹ cũng đủ khiến kẻ khác thối rữa, tan vào đất lạnh.
Hắn không oán trách số phận. Cho đến ngày hắn nhìn thấy y.
Gokuraku – đóa hoa súng tinh khiết, tinh linh của ao hoa súng trắng ấy giữa thế giới quỷ – bước ra từ làn nước như bước ra từ giấc mộng. Ánh mắt y như gợn sóng, mái tóc như đêm trăng rũ xuống vai. Y là hiện thân của sự tĩnh lặng. Với Shigure, y là ánh sáng mà hắn không thể chạm đến.
Ngày nọ, Shigure lặng lẽ đứng bên bờ ao, nhìn Gokuraku ngồi giữa hồ, tay vuốt nhẹ cánh hoa. Hắn không dám tiến tới, chỉ sợ chất độc trong hắn khiến y tổn thương.
\”Ngươi lại đến rồi,\” Gokuraku khẽ lên tiếng, giọng y như nước mát thấm vào tim. \”Tại sao không bao giờ tiến gần thêm chút nào?\”
Shigure cúi đầu. \”Vì ta không muốn làm hại ngươi.\”
Gokuraku nhìn hắn thật lâu, rồi hỏi: \”Vậy ngươi sẽ cứ đứng đó, nhìn ta mãi mà không bao giờ đến gần?\”
Shigure im lặng, ngón tay run rẩy trong ống tay áo dài phủ kín, nơi lớp độc vẫn âm ỉ chảy dưới da. Hắn yêu y, nhưng hắn không thể yêu y như một kẻ bình thường.
Đó là lời nguyền của hắn.
Nhưng Gokuraku mỉm cười. \”Nếu ta có thể làm nước ao trung hòa độc của ngươi… thì ngươi sẽ đến bên ta chứ?\”
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt bàng hoàng.
Đó là khởi đầu của những ngày mà Shigure dần dấn sâu vào một tình yêu vừa ngọt ngào vừa khốc liệt, nơi mỗi cái chạm đều phải trả giá bằng máu, bằng đau đớn, nhưng cũng bằng một niềm khao khát chưa từng có – được yêu và được chạm vào tình yêu ấy, dù chỉ một lần.
—
Gokuraku đưa tay xuống mặt nước, khuấy nhẹ những gợn sóng trong vắt. Hương hoa súng quanh y như lan ra tận nơi Shigure đứng, cuốn lấy hắn bằng mùi hương vừa thanh nhã vừa cám dỗ đến nao lòng.
Shigure đứng yên, đôi mắt màu tím ẩn sau mái tóc rũ dài, cứ dõi theo bóng hình y giữa hồ như đang nhìn một điều gì đó không thuộc về thế giới này.
\”Ngươi biết không,\” Gokuraku nói, giọng nói y như vang lên trong gió, \”ta từng nghĩ nếu có một kẻ nào đến gần ao này mà không bị nước hoa súng cắn rát… thì kẻ đó là định mệnh của ta.\”
Shigure khẽ siết lấy tay áo, che lại những ngón tay đã bị độc ăn đến tím tái.
\”Ta không thể là định mệnh của ai cả.\” Hắn nói, như một lời thú nhận.
Gokuraku cười khẽ. \”Vậy thì để ta là định mệnh của ngươi.\”
Shigure giật mình. Một câu nói đơn giản, nhưng lại khiến con tim vốn đóng băng của hắn khẽ lay động. Hắn đã từng huỷ diệt bao kẻ vì trót yêu hắn. Hắn đã từng sống trong cô độc hàng trăm năm, vì biết tình yêu của hắn không dành cho ai cả.
Nhưng Gokuraku không giống họ.
Y không sợ độc. Y không lùi bước. Y không hỏi hắn điều gì ngoài việc: \”Ngươi có muốn yêu ta không?\”
Shigure im lặng rất lâu.
Gokuraku đứng dậy, đi dọc mép nước, tay nhúng vào dòng nước lạnh. Rồi y dừng lại, chỉ cách Shigure vài bước. Một bàn tay đưa ra.
\”Chạm ta đi.\”
\”Ta không thể-\”
\”Chạm ta đi.\” Gokuraku nhấn giọng, dịu dàng nhưng đầy kiên quyết.
Shigure đưa tay lên, chậm rãi, run rẩy như thể chính hắn cũng không kiểm soát được bản thân. Chỉ còn một khoảng rất ngắn nữa thôi… là hắn sẽ chạm vào y.
Nhưng đúng lúc ấy, chất độc trong hắn như phản ứng lại – những mạch tím bùng lên, nhức buốt.
Shigure rút tay lại trong tuyệt vọng.
Gokuraku chỉ cười. \”Vậy thì ta sẽ chạm vào ngươi.\”
Nói rồi y bước tới, nắm lấy bàn tay độc của hắn – bằng cả hai tay của mình, không hề e ngại.
Shigure hoảng hốt: \”Đừng! Ngươi sẽ bị-\”
\”Không sao.\” Gokuraku ngẩng lên nhìn hắn.
\”Nước ao này đã trung hòa độc tính. Từ giờ… ta có thể chạm vào ngươi.\”
Shigure chết lặng.
Đó là lần đầu tiên trong suốt mấy trăm năm, hắn cảm nhận được hơi ấm của một người khác qua làn da. Không tan rữa, không đau đớn – chỉ là sự ấm áp như đang chảy vào tim hắn, từng chút một, gột rửa tất cả nỗi cô độc hắn từng chịu đựng.
Gokuraku mỉm cười dịu dàng, siết nhẹ tay hắn. \”Ngươi thấy chưa? Ta có thể nắm lấy tay ngươi. Bây giờ, ngươi chỉ cần học cách nắm lấy ta lại.\”
—
Đêm tĩnh lặng. Mặt hồ lặng như một mặt gương, phản chiếu ánh trăng cong cong mỏng tựa lưỡi liềm. Gokuraku đã chìm vào giấc ngủ trong gian nhà nhỏ giữa ao hoa súng. Ánh đèn lồng vàng mờ hắt qua tấm rèm mỏng, in bóng hình y như một giấc mộng.
Shigure đứng bên bờ, tay cầm một cánh hoa cẩm tú cầu duy nhất – cánh hoa này không độc, là thứ duy nhất hắn có thể giữ lại được từ chính bản thân mình sau bao năm dài thử nghiệm. Một món quà nhỏ, nhưng là tất cả dịu dàng mà hắn có thể trao.
Hắn đặt cánh hoa vào bên trong một chiếc hộp gỗ nhỏ, rồi lặng lẽ bước trên cầu đá dẫn vào giữa hồ. Hắn không dám chạm cửa, chỉ đặt chiếc hộp lên bậc thềm, rồi quay đi ngay khi sương đêm bắt đầu quấn lấy gót chân.
Sáng hôm sau, Gokuraku phát hiện chiếc hộp. Bên trong là cánh hoa tím, thoảng mùi gió sau mưa, có chút đắng, chút ngọt và cả điều gì đó như nhung nhớ khắc vào tim.
Gokuraku không nói gì, chỉ cẩn thận gấp lại mảnh vải bọc hộp, đặt bên gối. Đêm ấy, y mơ thấy một bàn tay chạm khẽ vào mái tóc mình, nhưng lại tan đi trước khi hơi ấm kịp truyền tới da thịt.