\”Ngươi có tin vào phản chiếu không?\”
Giọng nói vang lên giữa không gian mờ ảo, nơi ánh sáng lấp lánh như bề mặt nước khẽ lay động.
Gokuraku khẽ nhíu mày. Y đứng giữa một căn phòng rộng lớn, xung quanh không có cửa sổ, chỉ có những tấm gương khổng lồ phản chiếu chính y từ mọi góc độ. Nhưng trong gương, ánh mắt của y không còn màu hổ phách, mà hóa thành một màu tím quỷ dị.
\”Thật thú vị,\” một giọng nói trầm thấp cất lên.
Từ một tấm gương đối diện, Kyobetsu bước ra. Hắn có mái tóc dài màu vàng kim như ánh trăng, đôi mắt lấp lánh sắc tím phản chiếu lại toàn bộ hình ảnh của Gokuraku. Chiếc áo choàng hắn mặc có hoa văn uốn lượn như những dòng ký tự cổ xưa bị nguyền rủa.
Gokuraku ngay lập tức nhận ra nguy hiểm. Căn phòng này không phải nơi y thuộc về.
\”Nơi này… không phải thực tại.\”
Kyobetsu mỉm cười, bước chậm rãi đến gần y. Mỗi bước chân của hắn, nền gạch dưới chân đều nứt ra, nhưng lại ngay lập tức liền lại như chưa từng tồn tại.
\”Ngươi thông minh hơn ta nghĩ, Gokuraku.\”
Gokuraku lùi lại một bước, nhưng lại nhận ra tấm gương phía sau phản chiếu y… đang cười.
\”Ngươi muốn gì?\”
Kyobetsu nghiêng đầu. \”Ta muốn biết, khi một Omega như ngươi bị nhấn chìm trong thế giới phản chiếu, liệu ngươi có còn giữ được chính mình?\”
Bất chợt, tất cả những tấm gương trong phòng vỡ vụn.
Gokuraku cảm thấy một cơn choáng váng quét qua cơ thể. Y nhìn xuống – mặt đất dưới chân y giờ là một mặt hồ đen sâu thẳm, những bông hoa súng trôi nổi, nhưng không có mùi hương.
Và rồi, y bị kéo xuống.
—
Bóng tối nuốt chửng Gokuraku.
Y không còn đứng trên mặt đất nữa – y đang rơi. Những mảnh gương vỡ vụn trôi nổi xung quanh, phản chiếu những ký ức méo mó.
Một bàn tay lạnh buốt bất ngờ túm lấy cổ tay y, kéo mạnh về phía trước. Gokuraku mở mắt, đối diện với Kyobetsu, kẻ vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt như đang thưởng thức một vở kịch thú vị.
Gokuraku lập tức giật tay ra, nhưng lực kéo của Kyobetsu mạnh đến mức khiến y mất thăng bằng.
\”Kyobetsu!\” Gokuraku nghiến răng. \”Ngươi đưa ta vào đây để làm gì?\”
Y đã nghe những lời đồn về con quỷ trong gương, nhưng không ngờ lại có ngày bản thân trở thành con mồi.
Kyobetsu nghiêng đầu, ánh mắt sắc như lưỡi dao. \”Một Omega như ngươi… thật hiếm khi tự mình bước vào đây.\”
Gokuraku nhận ra bản thân không thể thoát ra bằng cách thông thường. Y khẽ hít một hơi, hơi thở mang theo mùi nước thanh mát của ao hoa súng. Không gian quanh y rung động, những cánh hoa trắng xuất hiện trong không trung.
\”Tuy nhiên…\” Kyobetsu đột ngột cúi xuống, ghé sát tai y. \”Ngươi có thể chạy, nhưng ngươi sẽ không thoát.\”
Ngay lập tức, bóng tối bùng lên.


