Ánh nắng đầu ngày len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu vào căn phòng ngập tràn hơi thở của tình yêu vừa được khẳng định. Gokuraku nằm trên giường, cơ thể cuộn tròn trong chăn, gương mặt ửng đỏ, đôi mắt nhắm nghiền. Mỗi cử động nhẹ đều làm y nhíu mày vì cảm giác đau âm ỉ lan khắp cơ thể.
Bên cạnh y, Kukuri đang ngồi tựa vào đầu giường, ánh mắt đầy dịu dàng nhưng có chút áy náy nhìn người mình yêu.
\”Gokuraku,\” hắn cất giọng trầm ấm, tay khẽ vuốt tóc y. \”Ta đã quá thô bạo sao?\”
Gokuraku mở mắt, nụ cười nhẹ nhàng hiện lên dù giọng nói có chút yếu ớt: \”Không phải lỗi của ngươi. Ta… tự nguyện.\”
Kukuri nhíu mày, đôi mắt sắc lạnh thường ngày giờ đây ánh lên một cảm xúc mềm mại hiếm thấy. \”Nhưng ta đáng lẽ nên kiềm chế hơn.\”
Gokuraku lắc đầu, bàn tay nhỏ nhắn vươn ra nắm lấy tay hắn. \”Ngươi không cần phải xin lỗi. Dù có chút đau… nhưng ta chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như thế này.\”
—
Chăm sóc đặc biệt
Kukuri không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đứng dậy, mang đến một chén nước ấm và khăn mềm. Hắn cúi xuống, cẩn thận lau sạch những giọt mồ hôi còn sót lại trên trán Gokuraku.
\”Ngươi nên nghỉ ngơi. Ta sẽ không để ngươi phải làm gì hôm nay,\” Kukuri nói, giọng nghiêm túc.
Gokuraku mỉm cười tinh nghịch, dù gương mặt vẫn còn thoáng nét mệt mỏi. \”Ngươi đang đối xử với ta như một bông hoa dễ vỡ đấy.\”
\”Ngươi đúng là một bông hoa dễ vỡ,\” Kukuri đáp, đôi mắt sắc bén dịu dàng hẳn khi nhìn y. \”Nhưng ngươi là bông hoa duy nhất ta muốn bảo vệ.\”
Gokuraku nghe thế, mặt lại càng đỏ hơn.
—
Những khoảnh khắc bình yên
Cả ngày hôm đó, Kukuri ở bên cạnh chăm sóc Gokuraku. Hắn chuẩn bị những món ăn nhẹ nhàng và mang lại nguồn năng lượng cho y, thậm chí còn giúp y ngồi dậy, tựa lưng vào gối để cảm thấy thoải mái hơn.
Dù đau nhức, Gokuraku vẫn cố gắng tận hưởng sự chăm sóc đặc biệt từ người yêu mình.
\”Kukuri,\” y khẽ gọi khi hắn đang dọn dẹp một góc phòng.
\”Ừm?\”
\”Ngươi lúc nào cũng nghiêm túc thế này sao? Ta tưởng Alpha đều rất kiêu ngạo và… tự mãn.\”
Kukuri quay lại, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng hiếm có. \”Ta chỉ nghiêm túc với ngươi. Còn những kẻ khác, ta không quan tâm.\”
\”Vậy ta là ngoại lệ sao?\” Gokuraku cười nhẹ, đôi mắt hổ phách ánh lên sự nghịch ngợm.
\”Ngươi không phải ngoại lệ,\” Kukuri bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh y. \”Ngươi là tất cả.\”
Câu nói ấy khiến Gokuraku ngây người. Trái tim y đập mạnh, và trong khoảnh khắc ấy, mọi đau đớn dường như tan biến.
—
Một lời hứa thầm lặng
Đêm xuống, khi Gokuraku đã chìm vào giấc ngủ, Kukuri ngồi bên cạnh, ánh mắt tràn đầy sự quyết tâm. Hắn vuốt ve mái tóc mềm mại của y, thì thầm một lời mà chỉ hắn nghe thấy:


