Một thế giới đầy yêu quái, nơi cái đẹp và sự chết chóc hòa quyện vào nhau. Mỗi sinh vật đều mang trong mình một câu chuyện, một nỗi ám ảnh khắc sâu trong linh hồn.
—
Bầu trời đêm phủ đầy mây tím mờ ảo, ánh trăng chỉ le lói yếu ớt, tựa như đang sợ hãi trước thứ gì đó trong màn đêm. Gokuraku lạc bước qua khu rừng âm u, nơi không khí nồng nặc mùi ẩm ướt và thoang thoảng mùi máu.
Mỗi bước chân cậu đi, cánh hoa súng từ đâu rơi xuống, chạm đất rồi tan biến như một cơn mộng ảo. Đôi mắt hổ phách của cậu ánh lên sự tò mò và thận trọng, nhưng không hề sợ hãi.
Cậu biết mình đã lạc vào lãnh địa của một yêu quái mạnh mẽ.
—
Trong không gian phía trước, một vũ điệu quỷ dị hiện ra. Hàng ngàn con bướm màu tím bay lượn, chúng tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, phủ khắp khu rừng. Giữa làn bướm ấy, một dáng người hiện lên, mái tóc dài màu tím buông xõa như dòng suối, đôi mắt xanh lục sáng rực như viên ngọc.
Hắn đứng giữa rừng bướm, vẻ đẹp đầy mê hoặc nhưng cũng toát lên sự nguy hiểm chết người.
\”Ngươi là ai mà dám bước vào lãnh địa của ta?\” Hắn lên tiếng, giọng nói mềm mại như mật, nhưng lại ẩn chứa mùi vị của cạm bẫy.
Gokuraku đứng yên, đối mặt với ánh mắt như xuyên thấu linh hồn của kẻ trước mặt.
\”Ta là Gokuraku, tinh linh từ ao hoa súng. Ta không có ý xâm phạm, chỉ là đi lạc đến đây.\”
Hắn bật cười, một tiếng cười mang theo sự khinh miệt pha lẫn tò mò.
\”Gokuraku? Một linh hồn yếu đuối như ngươi lại dám tự mình lang thang? Thật thú vị.\”
Những con bướm quanh hắn bắt đầu bay sát hơn, ánh sáng từ đôi cánh của chúng như thôi miên Gokuraku.
\”Marhorogi, đúng không?\” Gokuraku cất giọng, ánh mắt vẫn giữ sự bình thản.
Hắn nhướn mày. \”Ngươi biết ta?\”
Gokuraku gật đầu, đôi mắt hổ phách lấp lánh ánh sáng từ những cánh bướm. \”Yêu quái từ bầy bướm hút máu. Kẻ mê hoặc con mồi bằng sự giả dối và khiến họ phải lòng mình. Nhưng ta không dễ dàng bị mê hoặc đâu.\”
Marhorogi mỉm cười, một nụ cười hoàn mỹ nhưng mang theo sự nguy hiểm.
\”Ngươi tự tin đấy, Gokuraku. Nhưng ngươi có chắc mình không bị ta dẫn dụ? Mỗi bước chân của ngươi đều là ta sắp đặt.\”
Gokuraku khẽ cười. \”Có lẽ ngươi đã dẫn ta đến đây, nhưng ta vẫn tự mình chọn cách đối mặt với ngươi.\”
—
Marhorogi tiến đến gần hơn, bầu không khí giữa hai người trở nên ngột ngạt. Hắn nhìn sâu vào đôi mắt của Gokuraku, nơi không có sự sợ hãi, chỉ có sự tĩnh lặng tựa mặt nước ao hoa súng.
\”Thú vị thật. Ta chưa từng gặp ai như ngươi. Kẻ khác chỉ cần nhìn thấy ta đã sụp đổ trước sức mạnh của ta, nhưng ngươi lại không.\”
Gokuraku bình thản đáp: \”Ta không dễ bị lừa bởi vẻ ngoài, Marhorogi. Sự thật của ngươi là gì? Máu và chết chóc, hay chỉ là khao khát được ai đó thật lòng hiểu mình?\”