Chuyện Hyukkyu không khoẻ cần phải về sớm truyền đến tai cả nhà.
May mắn là Min-seok lựa lúc tiệc gần tàn mới nhờ Minhyung chuyển lời.
Chứ không là vì cái tính lo lắng của cả nhà mà tiệc chưa bắt đầu không bao lâu đã phải kết thúc.
Nhìn mọi người chạy hồng hộc vào dinh thự, chỉ mỗi Minhyung là bình tĩnh từ từ xuống xe.
Vừa vào là thấy cái mặt nghiêm túc của Sanghyeok khiến cả nhà phải rụt cổ lại nhẹ nhàng đi từng bước.
Anh trên tay giữ cuốn sách, tay kia đặt ngón trỏ trên môi biểu thị im lặng.
Nhìn bên cạnh Sanghyeok có bóng người quen thuộc. Là Hyukkyu ngoan ngoãn nằm gối đầu trên đùi Sanghyeok.
Cậu thở đều đều chỉ là vừa ngủ đây thôi!
Thấy cậu ổn cả nhà mới yên tâm mà thở hơi dài trút đi lo lắng.
Rất muốn hỏi Hyukkyu có gì không ổn không nhưng mà Sanghyeok lại chẳng quan tâm mọi người.
Anh tập trung ngồi thẳng lưng không nhút nhít tiếp tục đọc sách.
Rõ ràng muốn nói gì cũng phải để Hyukkyu tỉnh lại, dự định giải tán về phòng thay đồ.
Nhưng khi mọi người đi vài bước thì đằng sau tiếng động lớn phát ra cái rầm.
Nghe đau lắm, nhưng chẳng có ánh mắt nào quay lại nhìn yêu thương cả.
\”Ôi trời, cậu không sao chứ?\”
Min-seok giật mình, còn là người đầu tiên quan tâm bạn gấu.
Cái quan tâm của cún làm người ta cảm động đến độ không biết cả nhà đang nhìn mình với ánh mắt nhăn nhúm.
\”Ưm..ơ mọi người về rồi ạ?\”
Đúng như lo lắng của cả nhà, Hyukkyu thực sự đã tỉnh khi nghe tiếng động và giọng của Min-seok khi giật mình.
\”Minhyung sao vậy?\”
\”Ha bị vấp thôi ạ\”
Đối với câu hỏi của anh, Minhyung ngượng nghịu trả lời.
\”Hyukkyu con không sao chứ?\”
\”Nghe tin con mệt mẹ lo lắm đó\”
\”Con có sao không?\”
\”Đã gọi bác sĩ chưa?\”
\”Con đói chứ? Mẹ đi lấy chút gì đó ăn nhé\”
Hyukkyu dù gì cũng đã tỉnh, thế là cả nhà chen vào mà quan tâm.
Bao câu hỏi đặt ra Hyukkyu không biết nên lựa câu nào đáp trước.
Ánh mắt theo thói quen long lanh nhìn anh bạn đời.
Sanghyeok hai chân mày đang cau có vì khó lắm em mới ngủ. Nhưng giờ bị cả nhà làm cho tỉnh ngủ thì hậm hực trong lòng.
Biết thế bế em về phòng cho rồi!
Nhưng mà em đang nhõng nhẽo, đáng yêu đó! Thôi không hậm hực nữa.
\”Em ấy không sao, bác sĩ đã kiểm tra rồi. Nhưng mà…\”