Hyukkyu của tuổi 18 trong ánh nhìn của mọi người được đánh giá rằng cậu không đẹp.
Tuy nhiên, tất cả họ đều thừa nhận cậu không đẹp nhưng lại khiến họ rung động.
Có lẽ vì mang năng lượng chữa lành, cũng có lẽ vì mang tính cách dịu dàng trầm ổn mà kiên cường với thế giới khắc nghiệt.
Nhưng bất cứ ai thân đều nhìn thấy được, cậu khiến họ rung động bởi nổi đau từ trái tim biết khóc.
Được đôi mắt xinh đẹp của Hyukkyu bộc lộ. Dù có giấu đi nhưng chỉ cần người khác chú ý đến đôi mắt ấy. Thì cũng đã rung động rồi.
Lại một lần trong tuần cậu nhìn thấy vài người ra vào căn phòng cấm. Nơi thường xuyên có người khiên một cáng dài đem ra.
Hyukkyu ở đây đã 7 năm, hình ảnh này cũng quá quen dù cậu không biết cái cáng ấy có gì.
Chỉ là những lần lau dọn nhà mà đi ngang qua căn phòng có cánh cửa khoá chặt. Cậu sẽ ngửi thấy vị mặn của muối, có chút khó hiểu nhưng cậu luôn mặc định là cảm giác sai thôi.
Làm gì có ai đem muối vào phòng nhỉ, nhưng cũng có thể lắm. Lâu lâu cậu sẽ ngửi được vị mặn từ vật trên cáng được người ta khiên ra.
Cậu có lúc sẽ hỏi thử và nhận lại câu trả lời \’cáng này khiên đồ ra ngoài bỏ thôi!\’
Từ khi còn nhỏ chẳng được đi học đàng hoàng, điều đó đã phong bế khả năng hiểu biết rộng. Cũng như những người tiếp xúc với cậu đều là Beta, đều là những người cùng hoàn cảnh với cậu mà thôi. Mọi người đều ít để tâm tới vấn đề không liên quan đến mình. Nên dù có thắc mắc thì cũng chỉ hỏi thoáng qua thôi.
Hôm nay là sinh nhật cậu, Hyukkyu của tuổi 18 được tất cả các Beta chúc mừng trong bữa ăn. Chiếc bánh kem nhỏ chuẩn bị bởi người quản lý của họ.
Cũng phải có tận hơn 50 Beta được mua về đây trong đó người quản lý cũng là một Beta đã có tuổi.
Còn họ đều là những người em của Hyukkyu, họ còn nhỏ lắm.
Beta ở nơi đây đều là những đứa trẻ mua về làm việc và học cách làm việc.
Từ khi đến đây cậu thấy nơi này rất vui, tuy nó không khác gì cái lồng nhốt nhưng cậu vẫn muốn mãi mãi ở đây.
Vấn đề là quy định nơi đây chỉ chăm sóc cho những đứa trẻ nhỏ. Cứ đến 18 tuổi sẽ phải rời đi để đến làm việc ở biệt thự chính. Nơi phục vụ cho các Alpha và Omega có địa vị.
Những người cậu quen, họ đều ao ước nhanh đến 18, chỉ mỗi cậu muốn dừng lại để cho mình một nơi ổn định.
Nhưng bây giờ sinh nhật thứ 18 rồi! Cậu phải rời đi để lại những đứa em hay mít ướt nhõng nhẽo.
\”Anh phải giữ sức khỏe nhé! Anh đi rồi đừng có quên bé nhé! Bé sẽ nhớ anh lắm! Min-seok sẽ lớn thật nhanh để đi gặp anh Hyukkyu đó nhé\”
Min-seok hai má bánh bao phồng to oà khóc. Nhóc chỉ bé hơn anh Hyukkyu 6 tuổi, là cái tuổi bé vừa bị phân hoá là đã bị bán đi mất.