Wangho bước vào khuôn viên trường với tâm trạng phấn khởi nhưng cũng đầy hy vọng. Cậu nhìn xung quanh, mong muốn tìm thấy hình bóng quen thuộc mà cậu đã không thể quên sau buổi tiệc hôm trước. Cậu nhẩm nghĩ đến mùi hương quyến rũ của Sanghyeok, điều đó khiến trái tim cậu đập nhanh hơn. Nhưng khi nhìn quanh, cậu không thấy anh ở đâu cả.
“Có lẽ hôm nay anh ấy không đến.”
Wangho tự nhủ, lòng cảm thấy hụt hẫng. Cảm giác trống vắng dâng lên khi cậu không thể tìm thấy sự hiện diện mà cậu đã khao khát từ buổi tối hôm đó. Cậu biết mình đã hơi mê mẩn vì mùi hương whisky đặc biệt của Sanghyeok, và bây giờ, khi không thấy anh, cậu cảm thấy như thiếu đi một phần nào đó trong mình.
Khi Wangho tiến lại gần cửa lớp, không khí trong phòng học trở nên sôi nổi. Ngay khi bước vào, mọi người trong lớp lập tức quay lại, ánh mắt sáng lên khi thấy cậu. Họ nhanh chóng tiến lại gần, mỗi người một ý, với mong muốn mời cậu tham gia nhóm của mình cho cuộc thi sắp tới. Ai cũng muốn có cậu – thủ khoa Wangho – trong đội hình của họ.
“Wangho-nim!”
Một alpha nam cất tiếng, nụ cười tươi rói hiện rõ trên khuôn mặt.
“Cậu có muốn tham gia nhóm của mình cho cuộc thi không? Chúng mình sẽ có kế hoạch thật tốt!”
“ Đúng vậy! Ai mà không muốn có cậu chứ?”
Một Omega nữ khác thêm vào, ánh mắt ngưỡng mộ không giấu diếm. Wangho biết mình được mọi người yêu mến, nhưng cậu cũng cảm thấy hơi áp lực khi bị quá nhiều người chú ý. Cảm giác này làm cậu nhớ đến việc mình là Omega – điều mà không ai biết đến, vì nếu họ biết, chắc chắn sẽ có rất nhiều rắc rối xảy ra.
Cảm giác bối rối len lỏi trong cậu khi các Beta trong lớp không ngừng ca ngợi năng lực học tập của cậu. Mặc dù Wangho tự tin với khả năng của mình, nhưng cậu cũng không thể không lo lắng về cách mà mọi người sẽ phản ứng nếu họ biết rằng cậu thực sự là một Omega. Nếu bị phát hiện, chắc chắn sẽ có những Alpha khác đến để bảo vệ, hay thậm chí là tranh giành quyền sở hữu.
“Cảm ơn, nhưng mình đã quyết định tham gia nhóm của Siwoo rồi.”
Wangho nói, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh. Cậu không muốn khiến ai thất vọng, nhưng cũng không có ý định tiết lộ thân phận của mình.
Câu trả lời của cậu khiến một số người tỏ vẻ thất vọng, nhưng họ vẫn tôn trọng quyết định của cậu. Wangho cảm nhận được ánh mắt theo dõi, nhưng cậu đã quen với điều đó. Cậu ngồi xuống bàn, lấy sách vở ra và cố gắng tập trung vào bài giảng, nhưng trong lòng lại không khỏi suy nghĩ về mùi hương mà cậu khao khát được ngửi lại.
“Phải chi Sanghyeok ở đây.”
cậu thầm nghĩ. Mùi hương của anh như một cơn nghiện mà cậu không thể nào quên, và cậu thực sự mong muốn được gặp lại anh để cảm nhận điều đó thêm một lần nữa. Cảm giác trống rỗng trong lòng khiến cậu bối rối, và Wangho chỉ có thể hy vọng rằng, vào một ngày gần nhất, cậu sẽ tìm thấy người đã khiến cậu cảm thấy như thế.
Vì phải tất bật chuẩn bị giáo án cho cuộc thi sắp tới, Wangho đành gác lại những suy nghĩ về mùi pheromone quyến rũ mà cậu đang khao khát. Trong lớp, không khí trở nên nghiêm túc hơn khi giáo viên bước vào, và Wangho tự nhủ rằng mình cần phải tập trung vào việc học hành.


