Không khí trong công ty Lee gia đặc quánh như sương mù. Tiếng gõ bàn phím lách cách vang lên liên tục, nhưng sự uể oải và mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt các nhân viên chưa nghỉ được bao nhiêu lại tiếp tục bị kéo vào chuỗi công việc không hồi kết.
Căn nguyên của mọi chuyện chính là Lee Sanghyeok. Sau cuộc gặp với Han Kyung Ho không thành công, vị tổng tài trẻ tuổi này như biến thành một cỗ máy không cảm xúc, chỉ biết lao đầu vào công việc. Những chỉ thị liên tiếp từ anh đẩy công ty vào trạng thái căng như dây đàn, khiến ai nấy đều bơ phờ.
Hyukkyu ngồi trong phòng làm việc, nhìn chồng tài liệu chất đống như núi trước mặt mà thở dài ngao ngán. Sanghyeok vẫn đang ở trong văn phòng, lệnh làm thêm giờ được đưa ra mà không chút thương tiếc. Không khí toàn công ty như rơi vào trạng thái chiến tranh.
Anh liếc nhìn đồng hồ. Đã hơn 8 giờ tối, vậy mà công việc vẫn còn kéo dài vô tận. Nghĩ đến lời hứa với Điền Dã – người vợ ở nhà đợi cơm từ trưa nay, Hyukkyu càng thêm mệt mỏi.
Điện thoại đổ chuông. Hyukkyu nhấc máy, giọng đầy tội lỗi. \”Anh xin lỗi, vợ ơi. Hôm nay anh hơi bận, chưa về được.\”
Điền Dã: \”Bận đến mức nào mà cả ngày không thấy mặt hả, Kim Hyukkyu? Anh hứa sẽ về ăn trưa, bây giờ là hơn 8 giờ tối rồi!\”
Hyukkyu bóp trán: \” Anh biết mà, nhưng Lee tổng… Cậu ta đang trong trạng thái không ai cản nổi. Cả công ty đều khốn khổ.\”
Điền Dã : \”Đừng có về nhà mà kể khổ, tự tìm cách mà dẹp vụ này đi.\”
Hyukkyu thở dài, cảm giác bất lực tràn ngập. \”Ừ, được rồi, anh biết rồi. Anh sẽ về ngay khi giải quyết xong. Em đừng giận nữa nhé.\”
\”Hy vọng là thế!\” Điền Dã nói nốt câu rồi cúp máy.
Hyukkyu nhìn màn hình tối đen, trong lòng dâng lên một nỗi ngao ngán.
\”Không thể tiếp tục thế này.\” anh lầm bầm, xoa trán suy nghĩ. Anh đã thử mọi cách, từ khuyên nhủ, đàm phán, đến cả đấu khẩu với Sanghyeok, nhưng không có tác dụng. Sanghyeok cứ như một cỗ máy chiến tranh không biết mệt mỏi.
Hyukkyu đột nhiên nhớ đến một người. Khuôn mặt xinh đẹp và đôi mắt sắc sảo hiện lên trong đầu. Một ý nghĩ lóe sáng, anh lập tức rút điện thoại, nhắn tin cho \”lá bài cuối cùng\”.
…
Wangho đang lười biếng nằm ở nhà sau khi hoàn thành xong bài tập thì điện thoại đổ chuông. Số lạ. Cậu ngập ngừng một lúc mới bắt máy.
Hyukkyu khẳn trương:\”Xin chào, đây có phải Han Wangho không?\”
Wangho nhíu mày: \”Ai đấy?\”
Hyukkyu: \”Kim Hyukkyu đây. Chắc cậu không nhớ tôi, nhưng tôi từng gặp cậu vài lần. Tôi là thư kí của Sanghyeok.\”
Tên này nghe quen. Wangho lục lại trí nhớ, nhớ đến khuôn mặt lạc đà hay đứng cạnh Sanghyeok những lúc anh đến đón cậu. \”Anh gọi tôi có việc gì?\”
\”Thú thật thì…\” Hyukkyu ngập ngừng, cảm nhận sự cảnh giác từ giọng nói của Wangho. Anh hít sâu, quyết định nói thẳng. \”Sanghyeok đang không ổn lắm. Anh ấy lao đầu vào công việc và làm khổ cả công ty. Tôi nghĩ chỉ có cậu mới kéo anh ấy ra khỏi trạng thái này được.\”


