Kyung Ho ngồi lại, ánh mắt vẫn không rời khỏi Sanghyeok, nhưng cảm giác bực bội đã được thay thế bằng sự tỉnh táo và cảnh giác. Anh hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh trước người đàn ông đối diện, nhưng lời cảnh báo của Sanghyeok đã như một cái gai cắm sâu vào lòng anh.
Kyung ho:\”Tôi không muốn mối quan hệ này trở nên căng thẳng hơn nữa. Hy vọng Lee tổng sẽ giữ lời hứa của mình. Nếu không, tôi cũng không ngại can thiệp đâu.\”
Ánh mắt Kyung Ho rời khỏi Sanghyeok, anh mở cửa xe, chuẩn bị bước ra. Tuy nhiên, trước khi ra ngoài, anh dừng lại một chút và nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Sanghyeok, giọng nói trầm xuống.
\”Anh sẽ phải cẩn thận hơn rất nhiều khi đối mặt với tôi, Lee tổng. Tôi không dễ bị lừa.\”
Cửa xe đóng lại với một tiếng \”cộp\”. Cả không gian trở lại yên tĩnh, nhưng mối căng thẳng giữa hai người vẫn chưa hề giảm bớt, mà có lẽ còn chồng chất thêm.
Sanghyeok dõi theo bóng dáng của Kyung Ho qua kính chiếu hậu, đôi mắt vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh đến đáng sợ. Khóe môi anh khẽ nhếch, nụ cười thâm sâu hiện lên thoáng qua như thể tất cả những lời cảnh báo vừa rồi của Kyung Ho chẳng khác gì một cơn gió nhẹ.
Anh trượt kính lên, ngăn cách hoàn toàn không khí bên ngoài, mùi whisky nồng nàn lại bao trùm không gian. Sanghyeok đưa tay chỉnh lại vô lăng, ánh mắt thoáng qua một tia sắc bén.
Nụ cười mỏng manh vẫn hiện hữu trên gương mặt anh khi động cơ xe khẽ gầm lên. Sanghyeok nhấn ga, chiếc xe lướt đi nhanh chóng, để lại phía sau một bầu không khí nặng nề cùng bóng dáng Kyung Ho đang đứng yên bất động, ánh mắt lạnh lùng dõi theo.
…
Siwoo:\”Ê, Wangho. Lúc nãy mày được anh Lee đưa tới đúng không? Tao nhìn cái xe là biết ngay mà. Hai người đoàn tụ vui không?\”
Sun-Gu: \”Phải đó, kể tụi tao nghe coi. Sanghyeok về từ khi nào? Sao mày giấu kỹ vậy hả?\”
Wangho liếc cả hai, vẻ mặt không muốn trả lời. Nhưng ánh mắt háo hức của Wooje từ bên cạnh lại khiến cậu mềm lòng.
\”Thì anh ấy mới về mấy hôm thôi,\” Wangho cố tình giở sách ra để chặn những câu hỏi tiếp theo. \”Không có gì để kể hết. Tao bận, để tao yên.\”
Siwoo:\”Mày bận thì bận, nhưng tụi tao muốn nghe! Coi như kể vài chi tiết thú vị đi mà. Anh Lee giờ trông sao? Có đẹp trai hơn không?\”
Sun-Gu:\”Chắc chắn rồi, mày thì lúc nào cũng đẹp, còn anh Lee thì càng ngày càng giống mấy tổng tài phim truyền hình. Tao nhìn còn thấy rung động, huống chi là mày.\”
Wangho: \”Không phải chuyện của tụi mày. Đừng có mà suy diễn.\”
Wooje: \”Thật ra bọn nó chỉ tò mò thôi. Nhưng tao cũng bất ngờ đó. Ba năm rồi anh ấy mới về, mày có thấy khác không? Anh Lee có thay đổi gì không?\”
Lần này, Wangho khựng lại. Cậu nhìn chằm chằm vào trang sách trước mặt nhưng chẳng đọc được chữ nào. Khác sao? Có lẽ là có. Sanghyeok trưởng thành hơn, áp lực toát ra từ anh còn mạnh mẽ hơn trước.
Wangho:\”Không có gì khác. Chỉ là vẫn… rất giống anh ấy của trước đây.\”
Siwoo:\”Ồ~Thế thì rõ ràng là hai người vẫn tình cảm lắm đây. Mày đỏ mặt kìa, Wangho!\”


