Wangho rời khỏi quán cà phê, tay vẫn cầm chiếc ly nhựa đựng latte còn sót lại vài giọt. Không khí mát mẻ khiến tâm trạng cậu trở nên thư thái hơn.
Cậu thong thả bước đi trên con phố, ánh mắt lơ đễnh nhìn những cửa hàng và dòng người tấp nập qua lại. Thi thoảng, một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hoa thoang thoảng từ những hàng cây ven đường. Wangho hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự bình yên hiếm hoi giữa những ngày bận rộn.
Đi ngang qua khu trung tâm thương mại, cậu đột nhiên dừng lại. Hàng loạt cửa kính sáng bóng phản chiếu bóng dáng nhỏ nhắn của cậu. Wangho nghĩ ngợi một lát, rồi chợt nhớ ra còn vài món đồ mình cần mua.
Wangho: \”Cũng tiện đường, vào mua luôn vậy.\” cậu tự nhủ rồi bước vào.
Bên trong trung tâm thương mại là một thế giới hoàn toàn khác, ồn ào và náo nhiệt. Wangho len qua dòng người đông đúc, tìm đến cửa hàng quen thuộc. Cậu nhanh chóng chọn vài món đồ cần thiết, chủ yếu là thực phẩm và vài món đồ gia dụng nhỏ mà cậu nghĩ sẽ dùng để sắp xếp nhà cửa cho Sanghyeok.
Khi tính tiền xong, Wangho xách túi đồ rời khỏi trung tâm thương mại. Bầu không khí bên ngoài lập tức trở nên dễ chịu hơn, so với sự ồn ào và ngột ngạt bên trong. Cậu thở phào nhẹ nhõm, tự thưởng cho mình một ngụm cà phê cuối cùng trước khi bỏ chiếc ly rỗng vào thùng rác gần đó.
Lòng cậu tràn ngập sự háo hức. Chỉ còn hai ngày nữa thôi, Sanghyeok sẽ về. Nghĩ đến cảnh được gặp lại anh sau hai năm dài đằng đẵng, một nụ cười nhẹ nở trên môi Wangho.
Wangho không hề nhận ra, từ phía xa, có một vài ánh mắt chăm chú đang dõi theo từng bước chân của mình.
Tối hôm đó, Wangho trở về nhà Sanghyeok. Wangho quyết định ghé qua nhà anh để sắp xếp lại một chút đồ đạc.
Lần trước khi dọn dẹp vội, cậu vứt mọi thứ lung tung, giờ nhìn lại không khỏi nhăn mặt. Sanghyeok là người cực kỳ sạch sẽ và ngăn nắp, nên việc cậu để căn nhà rối tung như thế thật sự không ổn.
Cậu tỉ mỉ lau chùi từng bề mặt, xếp lại từng cuốn sách trên kệ đúng vị trí và kiểm tra tủ lạnh xem có cần bổ sung gì không. Sau hơn một giờ bận rộn, Wangho mới dừng lại, tựa lưng vào ghế thở dài.
Nhưng lòng nhẹ nhàng hơn sau buổi chiều thoáng chút khó chịu với JaeHyeok. Cậu không nghĩ quá nhiều, chỉ coi như một cuộc trò chuyện không mấy thoải mái giữa bạn bè. Wangho ngồi trên giường, ánh sáng từ chiếc đèn bàn hắt lên khuôn mặt cậu. Bài tập hóa học trước mặt cũng đã hoàn thành, nhưng đầu óc cậu cứ lơ đãng nghĩ về ngày Sanghyeok trở về.
Điện thoại đặt cạnh chợt rung lên. Nhìn thấy tên Siwoo trên màn hình, cậu liền nhấc máy. Nhưng trước khi kịp lên tiếng, giọng nói khàn khàn và gấp gáp của Siwoo vang lên:
Siwoo: \”Wangho… mày có thể đến giúp tao không? Tao bị thương…rồi…\”
Sự hoảng loạn ngay lập tức chiếm lấy cậu.
Wangho: \”Cái gì? Mày bị gì? Mày đang ở đâu?!\”
Siwoo hít một hơi khó nhọc.
Siwoo: \”Nhà kho phía sau khu công nghiệp… Tao… Tao không gọi được ai khác. Mày đến nhanh đi, làm ơn…\”


