[F6] Player – Chương 22- Thất tình – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 9 lượt xem
  • 6 tháng trước
// qc

[F6] Player - Chương 22- Thất tình

Fourth bảo là về nhà nhưng thật ra là đến quán rượu uống một mình, lúc đi gặp Nanon đã là giờ chiều, bây giờ trời cũng đã gần tối, Fourth gọi cho mình vài ly rượu mạnh, ngồi một mình uống trong bar, một vài tin nhắn của Dunk và Phuwin gửi đến hỏi Fourth sao giờ này chưa về, cậu chỉ nhắn lại là có chút chuyện nên về trễ, bảo hai anh không cần đợi cơm. Đã bảo là buông bỏ loại tình cảm không có điểm bắt đầu này, vậy mà khi nhìn thấy Nanon hạnh phúc bên người khác, trong lòng lại trở nên nặng trĩu đến lạ. Fourth thật tâm vui mừng vì OhmNanon vui vẻ hạnh phúc bên nhau, nhưng cậu cũng buồn cho chính bản thân mình, nở một nụ cười chua chát, Fourth uống hết ly rượu trong tay.

Không biết Fourth đã ở trong quán bao lâu, chỉ biết khi Fourth bước ra khỏi quán, cậu đã ngà ngà say. Fourth hôm nay không đi xe, lấy điện thoại ra gọi xe thì vô tình đánh rơi xuống đất, khi nhặt lên thì nó đã không còn sáng được nữa, màn hình cũng bị vỡ nát, giống như trái tim cậu vậy. Cất điện thoại lại vào túi, Fourth đứng đợi xem có chiếc taxi nào đi ngang không.

Trời bỗng đổ cơn mưa, rồi bắt đầu lớn dần, Fourth đưa tay ra hứng từng giọt mưa, cuối cùng là hứng trọn cả cơn mưa vào mình, Fourth không có ý định tìm chỗ trú nữa, dường như cơn mưa làm tâm trạng cậu nặng trĩu hơn cả, nhưng cậu không còn muốn làm gì ngay lúc này nữa. Fourth toàn thân ướt sũng, đi bộ về giữa cơn mưa, bóng dáng cậu dường như trở nên nhỏ bé hơn cả, những chiếc xe lướt ngang cậu thật nhanh, còn cậu thì đi thật chậm, như muốn đối nghịch với mọi thứ. Fourth không biết mình đã đi được bao nhiêu lâu, cũng không biết mùi vị cay cay trên khoé miệng là do nước mưa hay nước mắt, chỉ biết là bản thân bây giờ thật buồn cười, thật cô đơn.

Fourth cứ như thế đi bộ một quãng đường dài, cho đến khi cậu vì khóc mà mệt đi, bản thân khuỵa xuống mặt đường, không còn đi tiếp được nữa, cậu ngồi đó, mặc kệ bao ánh mắt của người đi đường mà khóc, đôi vai nhỏ bé trở nên run rẩy, trông cậu bây giờ thật đáng thương, không một ai dừng lại hỏi han cậu, không một ai xót xa cho cậu, bởi vì trong cuộc đời nếu như không có bất kì mối quan hệ nào với nhau thì tất cả chỉ trở nên vô tâm và lạnh lẽo.

Fourth cảm nhận mình không còn bị mưa rơi trúng nữa rồi, hình như có ai đang che ô cho cậu, khẽ ngước đầu lên nhìn, Gemini hiện ra trước mắt cậu, hắn đang nhìn cậu với đôi mắt lo lắng cùng đau thương. Gemini trên đường trở về nhà thì bắt gặp cậu đang ngồi giữa đường mà khóc lớn, trong lòng hắn dấy lên một trận hốt hoảng, vội vàng đỗ xe bên lề đường, kiếm chiếc ô rồi chạy lại phía cậu. Hắn đứng đấy, cầm ô che cho người đang ngồi dưới đất nhìn mình kia, hắn cũng nhìn cậu, hai ánh mắt chạm vào nhau, trong một khoảnh khắc thời gian như ngưng đọng lại, những chiếc xe trên đường vẫn cứ lao nhanh, duy chỉ có hai con người nhìn nhau hồi lâu

\” Fourth, sao lại ngồi ở đây, sẽ bị cảm đấy, đứng lên đi, tôi đưa cậu về nhà\”

Gemini nhẹ nhàng nói, giọng nói lo lắng ấy ấm áp quá, khiến Fourth không kìm lòng được mà khóc tiếp, Fourth ngồi dưới đất, ngước đôi mắt giàn giụa nước mắt lên nhìn Gemini, từng dòng nước mắt chảy xuống má cậu, xuyên thẳng vào tim của hắn. Gemini ngồi xuống, đưa tay lau đi hai dòng nước mắt ấy

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.