Tít..Tít..
Tiếng máy đo nhịp tim vang lên trong căng phòng chứa đầy máy móc. Một cơ thể mệt mỏi, hai đôi mắt khép lại thở đều trên giường bệnh và một thân hình bé nhỏ gục đầu xuống giường chìm sâu vào giấc ngủ..
\”Hưm..\”
Nhăn mặt mở mắt, Pond khó khăn gượng dậy vô tình làm cho cậu trai nhỏ đang ngủ tỉnh giấc. Phuwin dụi dụi mắt nhìn Pond loay hoay ngồi, cậu liền đứng dậy đỡ người hắn.
\”P\’Pond, anh có thấy đau ở đâu hay không?\”
Phuwin ngó nghiêng nhìn khắp người Pond, khiến hắn cười trừ với vô vàng câu hỏi được đặt ra từ cậu.
___
\”Nè của anh\”
Khẽ mỉm cười cầm lấy ly nước Phuwin đưa, hắn đưa lên uống một ngụm rồi với tay bỏ lên kệ, Phuwin thở dài giật lấy ly nước từ tay Pond vì thấy hắn nhăn mặt khó khăn với tới.
Cạch~
Tiếng mở cửa tuy nhỏ nhưng cũng làm cho cả hai chú ý, một cô gái với mái tóc dài, một thân hình nhỏ, cô khoác lên mình một bộ váy trong có chút trang nhã, nhẹ nhàng đến mê hoặc. Gương mặt của cô gái kia khiến Phuwin cũng phải ngạc nhiên, nhưng mà..người này là ai?
\”Vanni?\”
Pond tròn mắt nhìn cô gái kia mỉm cười bước đến lễ phép cúi chào Phuwin, cậu ngơ ngác gật nhẹ đầu.
\”Em chào P\’Pond ạ\”
Vanni quay qua nhìn hắn liền chào hỏi, cô nhẹ nhàng đặt túi cháo lên kệ.
\”Sao em biết anh đang ở đây?\”
\”P\’Pond, anh lại làm việc không để ý đến sức khỏe đấy à, anh không nghe lời em gì cả\”
Nhíu mày nhìn Vanni, Phuwin thở dài đi lấy bát đựng cháo, cậu lặng lẽ nhìn hai người vui vẻ trò chuyện với nhau. Từ khi Vanni bước vào đây, Phuwin để ý ánh mắt của Pond rất ôn nhu, trong hắn rất vui khi thấy cô đến.
\”P\’Pond\”
Cầm bát cháo lên, Phuwin quay qua gọi tên Pond nhưng hình như hắn đang không để ý tới sự hiện diện của cậu. Tim liền nhói lên một nỗi đau đớn, Phuwin khẽ cười bản thân, cậu để cháo lên kệ không quên nhờ Vanni đưa cho hắn. Bước chân rời đi, không quên ngoảnh đầu lại nhìn, cậu mím môi nhìn nụ cười trên môi của hắn, nó đẹp đến người nhìn phát điên. Nhưng thật đáng buồn vì nó chưa từng xuất hiện trong cuộc trò chuyện nào giữa cậu và hắn, có lẽ người hắn yêu là cô ấy..
_
Trở về nhà với cơ thể ướt sũng, ngoài trời mưa to cậu lại không gọi taxi, trên tay thì không cầm một cái ô nào mà lại đi về dưới mưa. Nước mắt lăn dài trên má, Phuwin vội vã gạt đi khi thấy em trai nhỏ của mình chạy ra.
\”P\’Phuwin! Sao anh lại để người ướt như vậy chứ, lỡ bệnh thì phải làm sao\”
Fourth lo lắng cho tình trạng sức khỏe của Phuwin, cơ thể cậu nhạy cảm nên rất dễ bệnh. Em kéo anh trai mình vào nhà vội vã đi tìm khăn lau tóc cho Phuwin, cậu vô cảm nhìn về đúng một hướng trong góc tường phía trước.