[F6] & <> – 3 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 10 lượt xem
  • 3 tháng trước

[F6] & <> - 3

(Lời thoại của Fourth)

Cuộc đời của chúng ta không biết được ngày mai sẽ ra sao. Có những người luôn nghĩ về tương lai. Nhưng lại có những người luôn sống mãi với quá khứ. Một ít người thì lại sống vì hiện tại, sống cho hiện tại, nhìn hiện tại mà cất bước…

Dù sống vì thời điểm nào, ở không gian nào cũng có cái để ta chìm đắm vào nó…

Cuộc đời đẩy ta ngã rồi lại kéo ta lên. Có quá nhiều cảm xúc để tả về nó. Nói tóm lại có những người có thể dùng từ vui, hạnh phúc, viên mãn để nói về cuộc đời mình cùng song hành với nó sẽ có đau buồn, đau thương, hối tiếc… Thật đáng buồn cho những cuộc đời, hay những cuộc tình phải gào thét thật lớn, thật to mới bộc lộ ra được cảm xúc đau đớn trong lòng. Những vết cắt nơi hằng sâu trái tim. Nhưng không phải ai cũng dễ dàng phơi bày nó ra, đem nó bộc lộ như ta mong muốn. Nên mới có những người phải ôm nỗi đau một mình mà biến mất không ai hay biết. Có người chọn im lặng để sống tiếp, không hẳn họ mong muốn điều đó chỉ là không có sự lựa chọn nào khác ngoài hai chữ im lặng…

Cuộc đời tôi có phải chăng cũng giống như vậy?

Tôi không biết tình yêu nơi thế gian này là gì. Tôi không phải chưa từng nghĩ đến, mà tôi đã nghĩ đến rất nhiều lần, đến tận bây giờ tôi vẫn chưa có đáp án cho riêng mình, một câu trả lời khiến tôi hài lòng…
Không thể nói rằng tôi không muốn yêu đương, chỉ là tôi không biết yêu. Tôi từng chìm đắm vào nó, và cho rằng mình đang yêu nhưng sự thật lại phủ định sạch sẽ…
Một mối tình dang dở cứ ngỡ đó sẽ là mối tình khắc sâu, nhưng sự thật là tôi vẫn chưa có mối tình đầu…

Đối với tôi, bạn bè tôi từng ví tôi như một con cá giữa bờ biển mênh mông vô tận… Nhưng tình cờ gặp gỡ người đánh cá… Tôi từng cho rằng mình thích miếng mồi đó, và người đánh cá đang háo hức muốn bắt lấy tôi, họ đã sắp đặt sẵn miếng mồi ngon, một cái bẫy đẹp và chờ đợi thời cơ chín muồi mà vồ lấy con mồi. Chỉ là với ai cũng được nhưng với tôi đó là một điều xa xỉ. Bạn tôi nói rõ ràng cá đã sắp cắn câu rồi vậy cớ sao đến tận miệng rồi lại không ăn mà quay đầu bỏ đi. Cũng chính vì những suy nghĩ phút chót ấy đã khiến con cá thoát khỏi cái chết cận kề, cũng như con mồi là tôi đã thoát khỏi kẻ săn…

Liệu tôi có tin vào duyên phận hay không?

Có chứ, tôi tin vào duyên phận cũng như số phận đã được định sẵn của mình. Bởi đã có rất nhiều lý do khiến tôi tin vào nó…

Có hai thời điểm tôi đã từng cho rằng mình sẽ có được tình yêu, có được một mối tình khắc sâu. Nhưng không, tôi đã bỏ lỡ mất, không đúng là do duyên chưa đến hay nợ không đủ.

Hay còn có phải chăng\” duyên do trời định nên dễ gặp, phận do người buộc nên dễ buông\”…

Không chỉ là bỏ lỡ mà những lần đó còn hình thành nên những cảm xúc, những điều ẩn sâu trong tâm trí tôi mà khi gặp phải sẽ khiến tôi phải lo lắng, sợ hãi với nó…

Lần đầu tiên tôi nghĩ mình thích một ai đó. Lần đầu tiên tôi bước vào nơi tập luyện võ thuật, tôi đã đăng ký học môn võ để rèn luyện bản thân, muốn mình trở nên mạnh mẽ hơn, muốn tự bảo vệ bản thân mình. Buổi học đầu tiên vì phải làm bài tập trên lớp nên tôi đã đến buổi học trễ giờ. Lúc đó tôi đã rất lo lắng, vì tôi là học viên mới nên không có ai để hướng dẫn, các học viên khác thì đang ở các lớp có cấp độ cao thấp riêng biệt, có huấn luyện viên riêng. Chỉ riêng tôi vẫn đang mông lung giữa đời. Đúng lúc đó một thầy đã nhờ một bạn học viên giỏi nhất để chỉ dẫn cho tôi. Cậu ấy rất đặc biệt, là học viên giỏi nhất cũng là huấn luyện viên, nhưng cậu ấy không thường hay đứng lớp, cũng như lựa chọn kỹ càng mới nhận dạy cho một lớp nào đó. Không ngờ may mắn đến với tôi nhanh như vậy, cậu ấy chấp nhận dạy riêng cho tôi, bởi vì dạy riêng nên rất nhiều người đã không thích tôi, có lẽ cậu ấy quá được yêu thích chăng?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.