Sau khi tôi dùng mưu hèn kế bẩn, gọi anh trai đứa bạn đến vác nó về thì cuối cùng cũng có không gian riêng với Minh Xuyên.
Xin lỗi nhé Ý Ý, mày nể tình tao chơi với mày mấy năm nay mà bỏ qua cho vụ bán đứng này nhé !
Tôi kéo lấy cánh tay của thằng bạn đang ngơ ngác ngoài kia vào nhà. Sau khi chắc chắn cửa đã khóa, trước vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi, tôi ép nó vào bức tường hành lang, khóa trong vòng tay.
Ánh đèn cảm ứng trong phòng đã sớm tắt ngóm. Cả nhà chìm vào một khoảng tối lập lòe, khuôn mặt điển trai của cậu ấy hắt nhẹ một tầng ánh sáng xanh, mày mắt khẽ nhíu, hỏi tôi muốn làm gì. Hỏi xong rồi, không gian lại chìm vào im lặng, tôi muốn làm gì á ? tôi cũng không biết nữa, có lẽ là muốn phát điên..
Nhìn người trước mặt, trái tim tôi đập bang bang trong lòng, yết hầu khẽ nuốt ực một cái, tôi đang định làm gì vậy nhỉ ? Tôi chỉ biết bản thân tôi đang căng thẳng, tôi muốn bật cười tại chỗ, để che giấu cái sự ngượng ngùng này nhưng khi nhìn vào đôi mắt nghi hoặc kia lòng tôi lại tê rần. Tay tôi đang đặt trên vai cậu ấy cũng khẽ run, tôi hừ một tiếng lấy dũng khí đột ngột hỏi cậu ấy:
\” Mày.. thích bạn học Châu ?\”
\” Không thích\” Minh Xuyên tránh né ánh mắt của tôi, giọng nhỏ nhẹ trả lời, trong mắt cậu ấy lóe lên một tia ngây thơ, miệng cong lên mà chính cậu cũng chẳng biết. Thiếu niên trước mặt một bộ bá đạo, đồng tử tôi khẽ co rút, mày nhíu chặt.
\” Nói dối\” Tôi mím môi, gằn giọng nói, chẳng biết tại sao lại như thế, tôi có chút tức giận nhưng phần nhiều là khó chịu, càng là hụt hẫng.
\” Mày hỏi như thế để làm gì ?\” Minh Xuyên chất vấn, cậu ấy vẫn là một bộ dáng vô tâm như thường ngày, nhẹ nhàng đánh gục lời của tôi \” Thích hay không cũng không liên quan đến mày !\”
\”…\”
\” Giờ buông tao ra được chưa, chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà làm ầm lên đấy à ?\”
\” Không phải chuyện nhỏ !\” Tay tôi vô thức giữ cậu ấy lại.
\” Gì đây, ý gì ?\” Minh Xuyên bị bóp đau, khó chịu đáp lại
\” Tao không thích..\”
\” ?\” Minh Xuyên khựng lại, ánh mắt cậu ấy nhìn tôi với vẻ thăm dò, nghĩ một hồi cậu lại lên tiếng.
\” Đừng nói.. Là mày thích tao đấy nhé ?\”
\”…\” Tôi im lặng, bầu không khí gượng gạo lại lần nữa bốc lên, môi tôi mím lại, không dám nhìn cậu ấy nữa, lồng ngực bên trái nhói lên từng hồi. Cả cơ thể như đốt cháy thứ gì đó trong người, hừng hực kêu gào, cả lưng cũng toát mồ hôi lạnh.
\” Ê !\”
\” Thích !\” Tôi ngẩn phắt đầu dậy, dùng hết dũng khí từ lúc cha sinh mẹ đẻ bày tỏ với cậu ấy, cả người tôi vừa nói câu đó ra là liền muốn mềm nhũn đi \” Tao, Chi Hành thích mày, thích rất lâu rồi, thật sự, rất thích !\”
Trong thoáng chốc, thời gian như muốn ngừng lại, sau lời tỏ tình hùng hồn đó, không gian trở lại tĩnh mịch yên lặng, chỉ có tiếng trái tim tôi đập như muốn rớt ra ngoài, tôi có chút hối hận, nhưng lại càng nhẹ nhõm khi đã nói ra, tôi nhìn cậu ấy rất lâu, nhìn cậu ấy tròn mắt ngạc nhiên nhìn tôi, lại như đã đoán ra từ trước, không quá bất ngờ, nhìn cậu ấy im lặng không nói nên lời, mặt cậu có chút vặn vẹo.