Đến chiều tan tầm, Ý Ý lết về nhà với khí thế hừng hực ngút trời. Cậu vừa mở cửa đã thấy ông anh trai đem về ba chồng sách ôn luyện. Bỗng chợt Ý Ý cảm thấy rợn tóc gáy, không muốn bước vào tí nào …
…
Ý Ý cùng anh trai ngồi dưới đất, chỉnh lại vị trí bàn trà phòng khách mà ngồi học tạm thời. Mạc Viễn đưa cho Ý Ý một tệp giấy hắn in, bắt đầu học bằng một bài kiểm tra tất cả các môn.
Nghe thế Ý Ý như sét đánh ngang tai.
\” Thật hả !!! Em chưa học thì sao kiểm tra được ???\” Ý Ý nhận lấy tệp giấy dày mà tay run rẩy.
\” Em kiểm tra xong thì anh mới biết em hỏng chỗ nào để dạy chứ !\” Mạc Viễn nghiêm túc khoanh tay trả lời.
Ý Ý nuốt nước bọt, mắt trái giựt giựt liên hồi, tay đổ mồ hôi lạnh. Ôi cmn cậu hối hận rồi, từ lúc thi xong đến giờ trong đầu cậu có cái chữ khỉ gì đâu …
Ý Ý cầm lấy cây bút bi, trong lòng thầm nguyện, bắt đầu làm bài. Phải nói đây là bài kiểm tra nghiêm túc nhất mà cậu làm trong đời, không dám sai sót một tí nào, chỉ sợ điểm thấp sẽ bị ông anh chê cười.
Ý Ý khờ khờ khục khục mà ghi ghi tính tính, đầu óc lần đầu sau bao năm vận hành nên nó trì hoãn hoạt động mãi. Cậu vừa đọc đề vừa rủa ông anh trai, tại sao lại có cả kiến thức cấp hai cơ chứ, hôm qua Ý Ý ăn gì còn chả nhớ, bây giờ phải ngồi lục tung ký ức chỉ để tìm kiếm một tia hy vọng. AAAAA, cậu khổ trong lòng nhưng không nói được.
Mạc Viễn thấy em trai nghiêm túc như thế cũng không rảnh, vào bếp lục tủ lạnh kiếm gì cho ẻm bỏ bụng. Dù gì cũng mới đi học về, chắc chưa ăn gì đâu.
Mạc Viễn một bên nướng bánh mì pha sữa, Ý Ý một bên làm bài đến đau đầu nhức óc, mặt nhăn nhó như khỉ con, môn toán, tiếng anh cậu có nền tảng sẵn nên dù có vài câu không hiểu cả bài vẫn làm rất tốt, bắt đầu từ lý hóa sinh thì đầu cậu ong ong hết lên, phương trình hóa học, dòng điện xoay chiều, thuyết tiến hóa tổng hợp hiện đại gì đó một chút cũng không nhớ, lúc thi trên trường cậu chỉ nhìn sơ qua sách để đối phó, giờ thì hay rồi quên sạch.
Ý Ý vò đầu bức tóc, đến khi đặt dấu chấm cuối cùng lên bài thi, khí thế hùng hổ của cậu đều bị rút sạch, đau khổ nằm dài lên bàn mặc kệ sự đời. Mạc Viễn từ tốn cầm đĩa bánh mì sừng bò với sữa chua ngọt hôm bữa mới mua đặt lên bàn trà. Ý Ý đánh hơi được mùi thơm lại ngóc đầu dậy mệt mỏi gặm nhấm bánh mì.
Mạc Viễn ngồi xuống bên cạnh, nhìn đứa em không còn sức sống của mình lại thấy buồn cười, tay hắn cầm bút đỏ bắt đầu chấm bài.
Tiếng bút trượt sột soạt trên giấy cứ vang lên, Ý Ý cầm ly sữa kéo gần khoảng cách, mệt mỏi đặt đầu lên vai hắn mà nhìn bài của mình. Trên tờ giấy trắng ngoại trừ màu mực đen là những cái gạch không thương tiếc, sai, sai, saiii không trượt phát nào. Ý Ý đang uống sữa suýt nữa cắn vào lưỡi của mình. Ôi mẹ ơi, mình nhớ mình học cũng không tệ mà nhỉ… Ý Ý khẽ thở dài, chán nản ngả mình ra sau dựa vào ghế sopha tự liệm.
…
Mạc Viễn chấm bài xong cũng không có gì bất ngờ, tiếng anh thì gần như đạt điểm tuyệt đối, chỉ có một hai cấu trúc lạ Ý Ý không biết nên làm sai, toán dù không học quá nhiều nhưng cũng đạt 80% bài làm.. mấy môn khác thôi không nhắc đến.