Cả buổi sáng quần quật trong bếp, đến trưa, ba người cuối cùng cũng hoàn thành xong nhiệm vụ của mình.
Dì Sinh tò mò nồi sủi cảo của Hàn Lộ Nhã, dì dùng chiếc muỗng gỗ múc một viên sủi cảo, đưa lên miệng nếm thử. Nước dùng còn bốc hơi nghi ngút, dì húp nhẹ một ngụm. Ban đầu, ánh mắt dì vẫn còn hoài nghi, như thể không tin rằng món ăn này sẽ ra hồn. Nhưng ngay giây tiếp theo, vẻ mặt dì chợt biến đổi.
Sự kinh ngạc hiện rõ trong đôi mắt già dặn.
\”Chà, không ngờ đấy,\” dì Sinh gật gù, đặt thìa xuống, nhìn Hàn Lộ Nhã bằng ánh mắt khác hẳn. \”Lần đầu tôi ăn món này ngon như vậy. Mùi vị rất độc đáo!\”
Hàn Lộ Nhã nghe vậy liền hất cằm, ánh mắt đầy tự mãn. Được người mấy tiếng trước còn khinh thường mình khen ngợi, tất nhiên anh không thể bỏ qua cơ hội khoe khoang.
\”Vậy à? Cảm ơn dì,\” anh nói, giọng điệu đầy ngạo nghễ, rồi nhàn nhạt buông thêm một câu: \”Món thịt của dì cũng… Được lắm, nhìn rất mọng nước.\” Dù anh cũng chưa ăn qua, và cũng chẳng có ý định ăn.
Dì Sinh bật cười, dường như đã coi anh như một người bạn đồng hành trong bếp. Hai người nhanh chóng hòa vào cuộc trò chuyện rôm rả về công thức nấu ăn, trao đổi những mẹo vặt chế biến mà không hề để ý rằng, ở góc bếp, người phụ nữ thấp bé kia cũng đang lặng lẽ nếm thử nước dùng.
Đôi mắt bà khẽ dao động.
Cảm xúc trong đáy mắt bà phức tạp đến khó hiểu, có chút gì đó như xúc động, như hoài niệm. Bà nhìn chằm chằm bóng lưng của Hàn Lộ Nhã, dường như đang cố đánh giá chàng trai trẻ này tường tận.
Không nói không rằng, bà lặng lẽ múc một bát sủi cảo đầy ắp, những viên sủi cảo trắng nõn xếp chồng lên nhau, nước dùng nóng hổi rưới lên, tỏa ra mùi hương thơm ngát. Sau đó bà cũng không khách khí mà múc rất nhiều muỗng sa tế cho vào trong tô.
Bà khập khiễng bước ra khỏi gian bếp, đôi chân khuyết tật khiến mỗi bước đi đều nặng nề nhưng không hề dừng lại mà cũng chẳng quan tâm ánh mắt của hai người trong bếp đang nhìn mình.
Hàn Lộ Nhã cau mày, định cất tiếng gọi nhưng dì Sinh bên cạnh đã lắc đầu, ngăn anh lại.
\”Đừng cản bà ấy.\”
Chờ bóng dáng gầy gò khuất hẳn, dì Sinh mới thở dài, thấp giọng kể:
\”Bà ấy tên là Lạc Vân, chân bà ta bẩm sinh một bên cao bên thấp nên dáng đi có phần thô kệch. Bà ta có một đứa con trai vừa mất cách đây không lâu. Cậu biết không, nó rất thích ăn sủi cảo, lại còn rất thích bỏ nhiều sa tế vào, nó ăn cay cũng được lắm!\”
Hàn Lộ Nhã thoáng giật mình.
\”Bà ấy chắc là thấy cậu làm món này hợp khẩu vị, nên mới múc một bát mang ra mộ phần, để con trai bà ấy… Nếm thử.\” Gương mặt của dì Sinh đề cập đến người con trai kia, ánh mắt còn ẩn hiện một tầng hơi nước như sắp khóc.
Không gian bỗng trở nên yên lặng lạ thường.
Hàn Lộ Nhã đan hai tay vào nhau, giọng anh trầm xuống: