Song lúc này, Diệp An Thế cũng ra bên ngoài hội tụ cùng với Lôi Vô Kiệt. Đường Liên cùng Tư Không Thiên Lạc cũng ra ngay sau đó.
– Vô Tâm. Tiêu Sắt chính là Vĩnh An Vương đó, ngươi biết chưa? [LVK]
Vừa ra, cậu đã chạm phải ánh mắt nhìn chầm chầm của Lan Nguyệt hầu.
– Ông nhùn ta mà cau mày gì? Thấy ta anh tuấn hơn ông nên không vui à? [Vô Tâm]
– Quả nhiên là một thiếu niên tuấn tú, trông rất giống một người quen cũ của ta. [Lan Nguyệt hầu]
– Cha ta là Diệp Đỉnh Chi, ông biết không? [Vô Tâm]
– Diệp Đỉnh Chi? Nghe danh đã lâu, nhưng chưa từng gặp. [Lan Nguyệt hầu]
– Vậy ông có muốn gặp cha ta không? [Vô Tâm]
– A,a,a…tiểu An Thế, hưm…nóng chết mất…!! [DĐC]
Diệp An Thế vừa dứt câu thì từ phía xa đã xuất hiện một giọng nói quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn. Diệp Đỉnh Chi với y phục của Tông Chủ – rườm rà, hào nhoáng – đang có vẻ vội vàng chạy về phía Diệp An Thế, một lọn tóc còn có chút ướt, mặt mày buồn bã ủ rũ. Không biết đã xảy ra chuyện gì trước đó. Sự xuất hiện không thể bất ngờ hơn này làm những người có mặt cũng đứng hình.
– Nóng quá…nóng chết mất!! [DĐC]
Diệp An Thế thấy vậy cũng lo lắng nhanh chóng xem xem y có mệnh hệ gì không.
– A cha, người có sao không? Sao tóc lại ướt nhèm cả thế? [Vô Tâm]
– Ta lỡ nuốt hỏa đan nên bây giờ người có chút nóng…không sao, không sao… [DĐC]
Miệng nói không sao nhưng Diệp Đỉnh Chi đã sớm mồ hôi chảy như nước rồi, y lại bất cẩn thế nào mà nuốt phải những thứ không hay như vậy.
– Đây là Diệp Đỉnh Chi? Ta còn tưởng hắn là huynh đệ của ngươi đấy. [Lan Nguyệt hầu]
– Ừm. Cha ta cải lão hoàn đồng lại rồi, về độ đẹp, đương nhiên phải hơn đứa con trai này… [Vô Tâm]
– Diệp Đỉnh Chi, không ngờ ngươi vẫn còn sống. [DKƯ]
– Ông và cha ta quen biết nhau sao? [Vô Tâm]
Diệp Đỉnh Chi lúc này mới tỉnh táo lại đối chút, có thể nhận dạng những người đang có mặt.
– Quen. Nhưng không tính là thân. [DKƯ]
Diệp An Thế không tiếp tục hỏi nữa, quay sang lau mồ hôi trên trán Diệp Đỉnh Chi.
– Vô Tâm. Tiêu Sắt thế nào rồi? [Nhược Y]
– Các ngươi vớ được báu vậy đấy. Tiểu cô nương ở bên trong đúng là một thần y, chỉ dùng vài châm đã kéo được Tiêu Sắt về từ Quỷ Môn Quan. Có điều…tiểu thần y này hơi bị nóng tính. Mọi người nói chuyện với cô ấy phải cẩn thận một chút. [Vô Tâm]
– A Cha, người đỡ hơn chưa? Lần sau đừng bất cẩn, cũng đừng đi lung tung. Người ở xa con như vậy, nhỡ đâu con gặp nguy hiểm thì thế nào? [Vô Tâm]
– Ừm… [DĐC]
– Vậy thì tốt. Ta vào xem thử. [DKƯ]
– Ta cũng phải đi thăm cháu ta. [Lan Nguyệt hầu]


