(End) Sau Khi Trùng Sinh, Cậu Chủ Thật Bắt Đầu Dưỡng Sinh – Thính Nguyên – Chương 44: Thời khắc quan trọng như vậy, gọi điện cho nam thì có gì để nói chứ – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

(End) Sau Khi Trùng Sinh, Cậu Chủ Thật Bắt Đầu Dưỡng Sinh – Thính Nguyên - Chương 44: Thời khắc quan trọng như vậy, gọi điện cho nam thì có gì để nói chứ

Nhờ có đêm 30 hôm đó mà mãi cho tới mùng 6, Trần Mặc nếu không phải đang dự tiệc của nhà này thì cũng phải đi của nhà họ hàng bên khác. Cứ như thể cậu ngủ một đêm rồi thành người nổi tiếng vậy, đủ các cô chú anh chị em trai em gái vốn dĩ chẳng thân quen gì nhau cứ thay phiên nhau xuất hiện, giống như trước kia từng ghẻ lạnh nhau bao giờ vậy.

Mà từ đầu đến cuối Trần Mặc cũng chẳng nói lại ai, khen thì cậu nhận, mà dạy thì cậu nghe.

Chỉ là với những ai cậu dò hỏi xem ông nội cho cậu những gì, hoặc là kiếm cớ bảo mình có chuyện cần nhờ cậu \”mượn tạm\” vài món đồ từ ông nội, Trần Mặc đều giả vờ như chẳng nghe thấy gì hết.

Năm mới vẫn chưa qua hết.

Làn sóng rầm rộ này chẳng mấy chốc cũng êm dần.

Bây giờ nếu mấy người họ hàng nhắc tới cậu, hẳn ai cũng sẽ trưng bộ mặt như bị táo bón ra bảo cậu giỏi giữ tiền lắm, chỉ thiếu điều muốn nói cậu là tên kẹt xỉ nữa thôi.

Trần Mặc có kẹt xỉ hay không, người cần biết tự nhiên cũng sẽ tự biết được.

\”Lại gửi tiền à?\” Không lâu sau kỳ khai giảng giữa kỳ năm hai, Lão K gửi tin nhắn qua nói: \”Nhà đầu tư lần trước ngài giới thiệu sau khi đánh giá đã quyết định đầu tư cho bọn tôi, chỉ riêng mỗi việc này thôi bọn tôi cũng thật sự cảm ơn ngài rất nhiều.\”

Câu nào câu nấy cũng dùng kính ngữ.

Làm cho Trần Mặc đang lén xài điện thoại trong tiết tự học cũng thấy hơi gai người.

Trần Mặc: \”Gọi tôi Trần Mặc là được rồi.\”

Lão K: \”Được ạ, ông chủ Trần.\”

Trần Mặc: \”…\”

Tuy cậu biết người kia không rõ thân phận của mình, chính cậu cũng nói với Tô Thiển Nhiên là đừng làm lộ tin tức của cậu ra, nhưng với tư cách là học sinh cấp ba hiện tại, cậu thấy hơi khó để tự nhiên đặt mình vào \”cậu\” khi đã trưởng thành như trong đời trước.

Huống hồ cậu cũng không thích như vậy.

Cậu thật sự không thích kiểu môi trường làm việc phân biệt quá rạch ròi giữa cấp trên và cấp dưới.

Có quá nhiều những văn kiện không thể ký hết, quá nhiều những cuộc họp mặt, quá nhiều vấn đề nhân sự không thể giải quyết xuể.

Cậu nhớ về những ngày khi còn nhỏ.

Ở cái trấn nhỏ hoang vu đó, một ngày nọ cậu kinh ngạc phát hiện ra rằng đứa nhóc nhà cách vách được ba mẹ đi làm công ngoài xa mang về món đồ chơi ô tô điều khiển từ xa.

Đó là lần đầu tiên cậu tò mò về thế giới bên ngoài vùng núi này đến vậy.

Dù rằng đó lúc cậu giãy dụa cùng cực.

Những năm học cấp hai ở trên trấn, từ trong sách báo, từ đủ những thứ hư hỏng ngẫu hứng đi karaoke hoặc ra quán net, cậu hiểu rõ rằng, không phải cặp cha mẹ nào cũng sẽ như Trần Kiến Lập và Lý Vân Như, mà cuộc sống này cũng không phải cũng chỉ xoay quanh một vùng đất nhỏ bé như cậu vẫn luôn nghĩ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.