Tác giả: Nhất Mai.
Edit: Ami.
____________________
Mãi đến khi quay lại trường, trong lòng Lộ Nghiêu vẫn còn tràn ngập cảm giác xấu hổ, bối rối, cứ như linh hồn còn đang lơ lửng trên mây.
Vương Khánh Quốc kéo cậu đi siêu thị mua hoa quả. Vừa đi ngang quầy chuối tiêu to oành, Lộ Nghiêu không hiểu sao lại nhớ tới cái cảnh sáng hôm đó, mặt bỗng đỏ lên như cà chua chín, đứng đờ người ra mất nửa ngày.
Vương Khánh Quốc liếc qua đã thấy ngay ánh mắt \”không thuần khiết\” của cậu, cười hì hì đầy gian xảo:
\”Ôi chà chà~ Lộ Lộ nhà chúng ta đây là động xuân tâm rồi sao? Hôm bữa ở nhà nam thần không xảy ra chuyện gì, trong lòng có phải thấy tiếc hùi hụi không hả~?\”
Lộ Nghiêu thực sự không muốn dây dưa với cái người miệng lưỡi độc địa này. Cậu lặng lẽ vòng qua khu trái cây, tiện tay vớ lấy hai gói khoai tây chiên ném vào xe đẩy.
Từ sau buổi sáng \”định mệnh\” đó, Lộ Nghiêu ngại tới mức mấy ngày liền không dám chủ động nhắn tin cho Lâm Viễn Chi. Ở trường có chạm mặt anh thì cũng chỉ dám lí nhí chào hỏi rồi cúi gằm đầu bỏ chạy, ngay cả ánh mắt cũng chẳng dám nhìn thẳng.
Thấy Lộ Nghiêu như một làn gió lướt qua mặt bọn họ, Lưu Vĩ khó hiểu \”ơ\” lên một tiếng:
\”Ủa? Nay đàn em làm sao thế? Hồi trước gặp bọn mình còn vui vẻ lắm mà, hôm nay sao trông như bị dọa chạy vậy trời?\”
Sau cặp kính của Lâm Viễn Chi, đôi mắt anh khẽ nheo lại, ánh nhìn dõi theo bóng lưng đang luống cuống bỏ chạy kia.
Lưu Vĩ như sực nhớ ra chuyện gì, cười cười khoác vai anh trêu ghẹo:
\”Lão Lâm à, hồi trước tớ còn tưởng người ta định cưa cậu cơ đấy~ Nhưng nhìn tình hình bây giờ…không phải giữa hai người đã xảy ra gì rồi chứ?\”
Lâm Viễn Chi liếc sang một cái, sắc mặt không gợn sóng.
Lưu Vĩ bị ánh mắt đó nhìn tới phát lạnh sống lưng, biết mình nhiều chuyện quá đà liền vội vàng chữa cháy.
\”Á à tớ hỏi chơi thôi nha, hỏi chơi thôi, cậu không cần trả lời đâu…\”
\”Cậu tự đi ăn đi, hôm nay tớ về nhà ăn cơm.\”
Lâm Viễn Chi siết chặt quai balo trên vai, quay người rảo bước về phía cổng Nam.
⸻
Trở về khu chung cư Hoa Viên.
Anh vào thư phòng, tiện tay rút đại một cuốn sách từ giá sách xuống xem, nhưng lật qua lật lại mấy trang, chữ nghĩa trên đó chẳng lọt nổi vào mắt.
Anh dựa người ra sau, ngả lưng xuống sofa, ném quyển sách qua một bên, khẽ thở dài.
Làm sao mà anh không nhìn ra được chứ — Lộ Nghiêu rõ ràng là vì chuyện hôm đó mà đang cố tránh mặt anh.
Sớm biết vậy, hôm đó anh khóa cửa nhà vệ sinh cho chắc thì đâu ra nông nỗi này…
Anh thật không ngờ, cái cậu nhóc nhìn qua thì bạo gan, hoạt bát, vậy mà gặp chuyện kiểu này lại ngượng ngùng dễ thương đến vậy. Mới chỉ nhìn thoáng qua thôi đã chịu không nổi, thế nếu sau này mà lên giường rồi…