Editor: Nina
Hội trường rộng như thế, hàng trăm hàng nghìn khán giả lại đồng thời im lặng không một tiếng động trong chốc lát.
Ở một góc ghế dưới khán đài, Chúc Minh trợn to mắt, khó tin nhìn góc nghiêng gương mặt của Tịch Tiện Thanh trên sân khấu.
Anh lập tức nhận ra, thứ chất lỏng đang từ từ chảy xuống từ chiếc cúp vàng không phải thứ nào khác mà chính là thủy ngân.
Vàng bắt đầu xảy ra phản ứng hóa học ngay khi bắt gặp thủy ngân, tạo ra hợp kim vàng thủy ngân màu xám trắng trên bề mặt. Trong mắt khán giả, nó tạo ra hiệu ứng thị giác ảo diệu về sự suy bại và tàn phai.
Thật ra hôm nay Chúc Minh không định đến đây. Dù anh có thể chấp nhận việc Tịch Tiện Thanh làm ra tác phẩm này, và thực tế thì anh là người đã cổ vũ Tịch Tiện Thanh hoàn thành vòng đánh giá. Nhưng điều đó không có nghĩa anh muốn tận mắt chứng kiến, trực tiếp nhìn Tần Duy Sinh đích thân nhận lấy tác phẩm này.
Nhưng không biết tại sao, Tịch Tiện Thanh đều tự hoàn thành khâu chụp ảnh chung hai lần trước một mình lại rủ Chúc Minh đến vào lần này. Vì thế Chúc Minh và Diệp Lộ đã ngồi xuống một góc của hội trường đại học K, theo dõi cả quá trình buổi lễ diễn ra.
Mãi cho đến giây phút này, Chúc Minh mới hiểu được lý do thực sự khi Tịch Tiện Thanh bảo anh đồng hành.
Dưới cái nhìn chòng chọc của đám đông và ánh đèn sân khấu, biểu cảm trên mặt Tần Duy Sinh dường như đã trở nên méo mó trong chớp mắt.
Tuy nhiên, ông ta đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại, duy trì vẻ mặt hiền hòa, điềm tĩnh cất lời hỏi: \”Ngài Tịch, có phải giữa chúng ta… có hiểu lầm gì đó không?\”
\”Tôi đã ở vị trí này lâu đến vậy, đã từng nghe qua rất nhiều lời buộc tội vô căn cứ.\”
Ông ta dịu giọng nhắc nhở: \”Cậu còn trẻ tuổi và bồng bột, còn là người ngoại khu, có lúc sẽ dễ dàng bị mấy tin đồn nhảm ảnh hưởng, tôi có thể hiểu được.\”
\”Nhưng đưa ra lời bình không phân đỏ đúng sai thì đôi khi không phải hành động hay ho.\” Ông ta khẽ nheo mắt, thở dài một hơi như đang bất lực, \”Những lời cậu vừa nói, có bằng chứng nào không?\”
Tịch Tiện Thanh đáp lời sau một lúc lâu: \”Tôi không có.\”
Khóe miệng Tần Duy Sinh hơi cong lên, vừa định nói gì đó, Tịch Tiện Thanh đã mở miệng ngắt lời ông ta với nét mặt thản nhiên: \”Nhưng có một người, có thể cung cấp toàn bộ chứng cứ.\”
Tịch Tiện Thanh hơi nghiêng người, nhường chỗ cho tấm rèm sân khấu phía sau.
Khoảnh khắc trông thấy người đi ra từ sau sân khấu, nét cười trên mặt Tần Duy Sinh cứng lại.
Nguyễn Mẫn cụp mắt, mặt mày tái nhợt bước đến giữa sân khấu.
Hắn cầm một xấp giấy dày cộm trên tay, khi vừa nhìn đến Tần Duy Sinh thì né tránh dời mắt đi, nhận lấy micro từ tay Tịch Tiện Thanh.
\”Tôi là… tôi là nghiên cứu sinh sau tiến sĩ tại Viện nghiên cứu dị thưởng tinh thần thể thuộc đại học K, Nguyễn Mẫn.\”
							

